truyen hao mon nhat kiem

Đọc và nghe Audio bộ truyện Kiếm Hiệp Hào Môn Nhất Kiếm của tác giả Tiêu Dật trên Zing Audio - doc truyen hao mon nhat kiem | truyen audio | truyen cv Núi rừng tĩnh mịch, trăng lạnh sao thưa, phóng hết tầm mắt chỉ là một cảnh núi non trùng điệp, thâm u vô bờ bến. Giữa cánh rừng còn nguyên sơ âm u ấy, có một khoảng đất trống, một túp lều tranh, khoảng nửa mẫu vườn và ngôi mộ đơn độc. Dưới ánh trăng mờ nhạt chỉ thấy trước ngôi mộ một tấm bia không chữ, một thiếu niên khoảng mười bảy đang quỳ, nét Hào Môn Nhất Kiếm 7.5/10 14615 Tác giả: Tiêu Dật Thể loại: Kiếm Hiệp Nguồn: Trạng thái: Full Võ lâm thời bấy giờ hắc ám tựa như một khu rừng về đêm, phàm là kẻ võ lâm võ công cao cường thì mười người hết tám chín người là kẻ tà ác bá đạo. Đây là thời mạc pháp, đạo tiêu ma chưởng, họa kiếp reo rắc khắp nơi, quần tà tung ngang dọc. Xuyên thành phu nhân hào môn - (Chương 54) - Tác giả Tử Thanh Du Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. Bạn đang tìm kiếm từ khóa cách chơi kiếm thế truyền k Thế nên mới có trường hợp éo le rằng, đáng lẽ đại hiệp phải cưỡi ngựa thì đây lại cưỡi kiếm vượt mây. Kiếm Thế mobile free all, kiem the truyen ky,kiếm thế truyền kỳ,kiếm thế mobile,kiem the mobile,kiem the Mein Freund Flirtet Mit Anderen Frauen. Giới thiệu nội dung Hào Môn Nhất Kiếm Võ lâm thời bấy giờ hắc ám tựa như một khu rừng về đêm, phàm là kẻ võ lâm võ công cao cường thì mười người hết tám chín người là kẻ tà ác bá là thời mạc pháp, đạo tiêu ma chưởng, họa kiếp reo rắc khắp nơi, quần tà tung hoành ngang dọc.... Liệu chỉ với sức một người có thể gây nên sóng gió gì chăng? Trang chủ Mục lục Tác giả Vô Danh Hào môn nhất kiếm Hào môn nhất kiếm - Hồi 50 Cốc trung đại chiến Ngày đăng 27-09-2013 Tổng cộng 55 hồi Đánh giá với 709865 lượt xem Nhậm Huyền bị mất cánh tay phải không còn khả năng tham gia cuộc chiến, cùng Cổ Mục Tiên Bà bị nội thương trầm trọng thấy thuộc hạ của Phong Vân hội bị tiêu diệt gần hết, đã hai lần lên tiếng đề nghị Bạch Tiêu Thiên xuất binh ứng cứu đều bị làm ngơ, bấy giờ mới hiểu dã tâm của Bạch Tiêu Thiên muốn mượn tay quần hùng tiêu diệt hai phái để đọc bá võ lâm. Mối lo ngại ấy đến lúc này đã còn gì phải nghi ngờ nữa. Tuy vậy Nhậm Huyền thấy tình thế của Phong Vân hội đã tuyệt vọng, không gì còn có thể cứu vãn được, chỉ đành ngao ngán thở dài. Thiên Ất Tử bị tạc đạn cưa cụt hai chân đến gần sát mông, sau khi ngất đi được cứu tỉnh lại, tuy hùng tâm không còn như lúc trước nhưng thấy bổn giáo thể lực vẫn còn mạnh. Quan sát cuộc chiến một lúc, lão nhận thấy nếu trận đánh kéo dài, phe hiệp nghĩa thế ít tất không địch nổi đông người sớm muộn gì cũng bị tận diệt, nhưng Thông Thiên giáo cũng tổn thất không ít, cùng lắm chỉ sót lại một số tàn binh bại tướng mà thôi. Bấy giờ Thiên Ất Tử mới hiểu ra thâm ý của Bạch Tiêu Thiên, hướng sang gian lều đối diện hét lên - Bạch Tiêu Thiên ngươi không thấy gì hay sao? Bạch Tiêu Thiên nhìn sang, thản nhiên hỏi - Gì thế? Thiên Ất Tử nghiến răng nói - Ngươi không thấy đã đến lúc cho thủ hạ mình xuất trận rồi hay sao? Bạch Tiêu Thiên đứng trên trường án quan chiến, thấy lực lượng song phương đã tơi tả, phía Thông Thiên giáo hơn trăm người tham chiến, giờ chỉ còn hai ba chục người và phần đông trong số họ cũng đã kiệt sức và đang say máu, chỉ cần ác chiến kéo dài vài khắc nữa là tuyệt diệt, còn phía nghĩa hiệp phân nửa cũng đã bị giết hoặc đã bị thương, xem chừng không còn duy trì được lâu nữa. Quả nhiên thời cơ đã đến! Quân sư xuất lĩnh Hoàng kỳ hộ pháp chuẩn bị! Tuy vậy còn chưa được lệnh xuất phát! Bấy giờ Triệu Tam Cô đấu với Thiên Thìn Tử và Thanh Hư Tử, không biết đã qua mấy trăm chiêu, Triệu Tam Cô đã bị Hoa Thiên Hồng chặt đứt mất Ưng Đầu trượng phải nhặt thanh thiết trượng của Chu Nhất Cuồng làm khí giới, chợt quát to một tiếng vung thiết trượng nhằm đầu Thiên Thìn Tử đánh một cứ vỡ đầu chết tươi. Thanh Hư Tử kinh hoảng thoái lui vừa đúng tầm không chế của Từ Vân đại sư. Hắn đang lúng túng thì bị một mũi Lăng Nha trượng của đại sư đâm xuyên qua bụng chết không kịp ngáp. Nhị Sát Hình Trụ thấy vậy chớp thời cơ vung chưởng đánh xuống Thiên linh cái Từ Vân đại sư nhưng Triệu Tam Cô kịp thời vung thiết trượng ứng cứu nên phải thâu chưởng về nhảy sang bên né tránh. Hoa phu nhân, Thanh Linh Tử, Nhất Tâm hòa thượng, Bính Linh Tử và Cù Thiên Hạo cùng Huyền Linh Tử đang dốc hết thần trí và công lực từng đôi một đấu nhau, tuy gần như đã sức cùng lực kiệt nhưng vẫn chưa ai bị thương tích gì. Lúc này gần một trăm tên Hoàng Kỳ hộ pháp đã dàn hàng phía sau Độc Gia Cát Diêu Sách chuẩn bị xuất trận. Bạch Tiêu Thiên phất Phong Lôi lệnh thét vang - Tiến! Diêu Sách dẫn đầu đoàn người, gươm đao sáng loáng, khí thế hung mãnh xông thẳng vào cửa trận phía Đông nam. Hoàng Kỳ hộ pháp vốn là những cao thủ tinh túy nhất được chọn lọc từ Tam đường nên võ công đều thuộc hàng thượng thặng. Đại Sát Hình Kiên đấu với Tiêu Dao Tiên Chu Đồng, chưởng lực của Hình Kiên bị chiếc quạt hương bồ chế trụ Chu Đồng lợi dụng thời cơ xuất một chưởng trong Si Vưu thất giải kết liễu tính mạng tên đại ma đầu này. Ở góc Đông nam, quần hiệp lúc đó chỉ còn lại năm sáu người. Bành Bái ra sức đấu với hai tên Kim đao thị vệ, chàng hét lên một tiếng vang như sấm, vung chưởng đánh chết ngay một tên, nhưng còn chưa kịp quay lại thì bị tên thứ hai sấn đến xuất liền hai đao, một đao bị tả chưởng của Bành Bái đánh bay đi, nhưng đao hắn cũng đã kịp cắm ngập vào vai đối phương trước khi bị một chưởng táng mạng Như vậy Bành Bái tả xung hữu đột đã diệt được gần chục tên thủ hạ của Phong Vân hội và Kim đao thị vệ của Thông Thiên giáo. Hẳn sư phụ của Bành Bái là Bích Lịch Tiên Tần Công Nguyên ở suối vàng thấy đệ tử mình phục thù hung mãnh như thế cũng đã ngậm cười. Tuy vậy bị một đoạn đao cắm ngập vào vai, chàng cũng đã lảo đảo ngã xuống. Trong lúc đó còn hai tên khác múa đao xông vào. Tần Ngọc Long đứng gần Bành Bái nhất, chỉ nhảy một bước đã chém băng cánh tay một tên thị vệ bức bên kia phải lùi lại dìu được Bành Bài lên. Một tay Tần Ngọc Long dìu Bành Bái, tay kia vung kiếm chống đỡ những tên khác tiếp tục công sang, thế rất nguy cấp. May chàng học được bộ pháp tinh diệu của phụ thân nên linh hoạt tránh được những thế đao ồ ạt và hiểm hóc của đối phương. Chợt vang lên giọng nói của Tiêu Dao Tiên Chu Đồng - Bành nhi và Ngọc Long mau lùi lại vào bên tả dựa lưng vào ta! Tần Ngọc Long nghe vậy thu triển Loạn Ngũ Hành Mê Tông bộ pháp ẩn đông hiện tây thấp thoáng trong trận hỗn chiến, tay vung trường kiếm bảo hộ Bành Bái lùi về hướng đó. Lại nghe Hoa phu nhân nói to - Tống Liêu bình tĩnh! Không được ham đánh quá. Lúc này trường đấu đã hoàn toàn hỗn loạn, tiếng binh khí chạm nhau nghe đinh tai nhức óc, tiếng người la hét xung sát, tiếng kêu tuyệt vọng của những kẻ bị thương hoặc người sắp tử nạn nghe vô cùng thê thảm tạo thành một quang cảnh kinh hoàng chưa từng thấy. Giọng nói của Hoa phu nhân hàm chứa nội lực tuyệt luân vang khắp đấu trường khiến những đấu thủ đang bấn loạn hoặc sôi máu trong cuộc tàn sát ít nhiều bình tâm lại. Tống thị tam hổ sau khi được Hoa Thiên Hồng truyền nghệ, ba người một nhà cùng luyện nội công của Lạc Hà sơn trang, chưởng pháp Khốn Thú Đẩu Công của Chu Nhất Cuồng, lại được Cửu Độc Tiên Cơ truyền thụ Tam Tinh Vô Cực trận nên đấu pháp vô cùng nhịp nhàng thuần thục, một nhà ba người ý hợp tâm đầu, liên thủ đấu với đám thuộc hạ của Thông Thiên giáo hơn hai chục tên võ công vào loại tầm tầm đã phát huy uy lực không ít. Tính khí của ba người đều cương trực ghét ác như cừu, đánh vong mạng có thể coi như quá ham đánh giết chẳng quản sống chết. Cả ba người ... càng say máu, mấy lúc lâm vào hiểm cảnh, trong một cuộc đấu ... chợt nghe Hoa phu nhân cảnh tỉnh mới vội vàng lùi lại. Trận hỗn chiến này là chiến sự khốc liệt nhất, quy mô lớn nhất trên võ lâm kể từ sau Bắc Minh hội cũng là cuộc ác đấu sinh tử duy nhất giữa hai phái chính tà sau mười năm những nhân vật nghĩa hiệp buộc phải mai danh ẩn tích. Nhất bang, Nhất hội, Nhất giáo và phe hiệp nghĩa tổng cộng bốn phái với gần bốn trăm người tham chiến, tuy mỗi phe đều có nhân vật thống lĩnh, nhưng vì võ công cao thấp không đều nhau, vì thế cuộc đấu mới bất đầu chưa lâu, tình thế đã vô cùng hỗn loạn. Những kẻ võ công kém hơn dần dần bị triệt tiêu không mấy người đủ khả năng và cơ hội tự bảo vệ mình. Độc Gia Cát Diêu Sách từ góc Đông nam được mật lệnh của Bạch Tiêu Thiên chưa vội xuất đấu, chỉ vây bọc vòng ngoài, cả trăm người vũ khí lăm lăm trong tay, đưa mắt nhìn vào. Thủ hạ Phong Vân hội chỉ còn sót lại vài người, còn lại phần lớn là người của Thông Thiên giáo lúc này có muốn thoát ra cũng không được nữa. Quần hiệp lúc này mỗi lúc một gia tăng. Trong số hơn hai trăm thủ hạ của Phong Vân hội và Thông Thiên giáo tuy chỉ còn sống sót ba bốn chục người, nhưng đều là những cao thủ đỉnh nhọn, trong lúc đó lực lượng mình cũng chỉ còn một nửa đang duy trì tiếp cuộc đấu mà thôi. Tình hình trở nên cấp bách, chắc rằng không thể kéo dài được bao nhiêu. Hoa phu nhân một lần nữa dự liệu cục thế. Phe quần hiệp ít người, còn đối phương lại đông. Nếu lấy binh đấu binh, tướng chọi tướng thì không thể tránh khỏi tất cả đều bỏ mạng tại đây. Đành rằng đã xác định hy sinh, nhưng nếu chọn đấu pháp lấy mình thượng tử địch trung tử, lại chọn trung tử đấu hạ tử khi đó sẽ hiệu quả hơn, địch nhân bị sát thương nhiều hơn mà phái mình cung duy trì lâu hơn. Vì thế bà quyết định phải tự mình tiêu diệt một tên đầu não rồi chi viện dần xuống bên dưới. Nghĩ đoạn, Hoa phu nhân liên tục xuất chưởng công liền mấy chiêu. Hoa phu nhân đã quyết tâm hạ độc thủ, chỉ sau mấy chiêu đã vận hết sở học khiến Thanh Huyền Tử không đương nổi. Phút chốc, Thanh Liên Tử vung kiếm loạn xạ, miệng thét ầm lên, nhưng vẫn điên cuồng chống đỡ như một con dã thú. Huyền Linh Tử thấy vậy trong lòng chấn động nhằm đối phương công liền mấy kiếm rồi bổ sang phía Thanh Liên Tử. Cù Thiên Hạo thét lên một tiếng, thanh đại đao ... mấy chiêu tuyệt học ..., Cửu u truyền thanh ... bám sát lấy Huyền Linh Tử mà tấn công dồn dập. Huyền Linh Tử không bứt được khỏi Cù Thiên Hạo liền nổi giận, trường kiếm vừa phản công bất tuyệt, chưởng lực lại đánh sang như vũ bão. Thật là một cặp đấu điên cuồng. Cù Thiên Hạo đã xuất hết sở học, lại gặp đối thủ trên cơ, xem chừng càng lúc càng núng thế. Bên này Thanh Linh Tử càng lúc càng chống trả rời rạc, chân tay luống cuống. Hoa phu nhân không nghĩ ngợi gì hơn nữa, chi viện cho đồng đội là thiết yếu nhất, liền nghiến răng đánh ra một chưởng. Chưởng phát ra như điện chớp, mạnh như cuồng phong! Thanh Linh Tử không kịp phát kiếm đỡ. Chỉ nghe “Bình” một tiếng vang rền cả đấu trường, Thanh Linh Tử ngã uỵch đập đầu xuống đất, mặt ngửa lên trời, miệng phun huyết cao đến bốn năm thước, khi thân còn chưa tiếp hẳn đất thì đã hồn lìa khỏi xác. Hoa phu nhân sắc mặt tái xanh, chỉ kịp giữ người trầm ổn thì đã vội lao nhanh về phía Huyền Linh Tử. Huyền Linh Tử thấy thế vội vàng thu kiếm về phòng vệ, không tự chủ được bất giác lùi lại mấy bước. Hoa phu nhân nói - Cù huynh, hãy giao lão đạo này cho tôi. Cù Thiên Hạo tự biết mình không phải là địch thủ của Huyền Linh Tử, nhưng vẫn còn quan tâm đến Hoa phu nhân khi thấy thần sắc bà không được như bình thường. Hoa phu nhân giục - Đi đi giúp những người khác. Cù Thiên Hạo đành đề thực khí bức hàn độc trong người ra, lao sang bên phải nơi cuộc đấu còn diễn ra gay go giữa Nhất Tâm hòa thượng và Bính Linh Tử. Cù Thiên Hạo tuy không địch nổi Huyền Linh Tử nhưng đến những nơi khác như mãnh hổ xông vào giữa đàn dê, ánh đao loang loáng tới đâu là tiếng la hoảng vang lên tới đó. Chỉ phút chốc đã có năm tên Kim đao thị vệ táng mạng dưới đao Cù Thiên Hạo. Chợt nghe Bính Linh Tử quát to một tiếng, đâm thẳng kiếm vào ngực Nhất Tâm hòa thượng. Nhất Tâm hòa thượng lùi mình tránh nhưng vẫn bị mũi kiếm sâu và ngực bốn năm tấc, máu tóe ra lẫn những bọt, chắc rằng đã chạm tới phổi. Nhất Tâm hòa thượng tuy trúng kiếm chưa táng mạng ngay nhưng đã thụ trọng thương, không thể tiếp tục chiến đấu. Cũng lúc đó phái quần hiệp lại chết thêm một người nữa Tần Ngọc Long bị một cao thủ của Thông Thiên giáo là Ngũ Âm đạo nhân chém một kiếm, suýt nữa thì đứt gọn cánh tay phải. Trận đấu đến lúc ấy cực kỳ khốc liệt, tiếng sắt thép va chạm nhau loảng xoảng, tiếng kêu la kinh thiên động địa khiến quỷ khốc thần sầu, những người đứng ngoài quan chiến phải rùng mình khiếp đảm. Cù Thiên Hạo lao nhanh về phía Bính Linh Tử, đúng lúc lão đạo vừa đâm kiếm vào Nhất Tâm hòa thượng chưa rút về. Cù Thiên Hạo nghiến chặt răng, chỉ bằng một đường đao Chu Thiên Mỵ Ảnh chém xả xuống bả vai, thân hình của Bính Linh Tử bị chém đứt rời từ vai đến xuống tới sườn chết không kịp kêu lên một tiếng, thanh bảo kiếm vẫn nắm chặt trong tay. Cả hơn trăm tên quỷ quái vẫn ngồi bất động trong gian lều ngay bên ngoài lều Hướng Đông Lai, Miêu Lĩnh tam tiên và Tần Uyển Phụng đang ngồi, tất cả trên mặt không lộ ra chút gì xúc động. Như thể họ đang ở một thế giới hoàn toàn khác, thản nhiên như không có trận chém giết đẫm máu đang xảy ra. Nhậm Huyền từ lâu đã lạnh lòng, thấy thủ hạ đang bị tiêu diệt đến tên cuối cùng, chỉ thấy tràn dâng một nỗi chán chường tuyệt vọng vô cùng, không còn cảm giác nhục, vinh, đầu óc như mụ hẳn đi, không biết đau xót, cũng không còn căm thù gì nữa. Thiên Ất Tử hai chân bị phế, bên mình không còn một kẻ thân tín nào, ngay cả Ngọc Đỉnh phu nhân biến đâu mất không thấy tham gia vòng chiến cũng không ở cạnh mình, cũng không còn quan tâm đến nữa. Khác với Nhậm Huyền, trong lòng Thiên Ất Tử trào dâng một nỗi căm hờn, sục sôi như sóng đối với kẻ mới đây không lâu chính lão đã lấy tính mạng của bản thân mình và hơn trăm thủ hạ đệ tử, kể cả ba vị sư thúc của mình mà thề hoạn nạn cùng chia vinh quang cùng hưởng. Thật mỉa mai thay! Bạch Tiêu Thiên tỏ ra vô cùng đắc ý. Đến lúc này lực lượng của Thần Kỳ bang là hùng hậu nhất, kế sách chu đáo và vô cùng mưu lược. Cả ba phái tham chiến đều thương vong trầm trọng, chỉ có Thần Kỳ bang là chưa chịu tổn thất nào. Ngoài gần một trăm tên Hoàng Kỳ hộ pháp tính nhuệ nhất, còn thêm trăm tên tủ hạ của Tam đường và một trăm tên đệ tử khác nghiêm mật ở cốc khẩu. Hiển nhiên việc toàn thiên hạ võ lâm phải quy hàng dưới cờ Thần Kỳ bang là điều không làm nghi ngờ trong lúc này nữa. Trong gian lều của quần hiệp lúc này chỉ còn lại đám người là Hướng Đông Lai, Miêu Lĩnh tam tiên và Tần Uyển Phụng. Tần Uyển Phụng võ công quá kém nên Hoa phu nhân không cho phép tham gia cuộc chiến. Còn Miêu Lĩnh tam tiên vì Cửu Độc Tiên Cơ xưa nay không tham gia vào những chuyện ân oán ở võ lâm Trung Nguyên nên chưa đến lúc cấp bách nhất. Hoa phu nhân không muốn để đồ đệ của bà ta rước lấy hận thù, cho dù với bọn tặc nhân tàn bạo nhất Tiêng Hướng Đông Lai do lực bất tòng tâm, tứ chi bị tàn phế, lại bị nội thương cho nên trong lòng hết sức quan tâm lo lắng cho số phận quần hào vẫn không có khả nặng xuất trận. Tần Uyển Phụng lòng rối như tơ khi thấy ố thương vong của quần hiệp mỗi lúc một tăng, tình thế càng lúc càng nguy khốn. Khi Hoa phu nhân dừng chưởng sát thủ tiêu diệt Thanh Linh Tử, Tần Uyển Phụng nhân thấy Hướng Đông Lai không những không phấn khởi mà nét mặt lộ vẻ lo lắng, ngạc nhiên nói - Hướng lão tiền bối, chưởng lực của Hoa phu nhân lợi hại như thế sao không phát huy nhiều hơn để diệt bớt địch thủ đi? Hướng Đông Lai thở dài đáp - Phu nhân luyện hai thứ chưởng lực, một thứ cực mạnh là Thiên Lôi chưởng, một thứ cực độc là Hắc Sát chưởng, hai thứ chưởng lực này kết hợp với nhau tuy có thể sát hại địch nhân cao cường nhất nhưng cũng ví như nước trong bình, cứ uống hết một ngụm là cạn hết một ít, đến khi dùng hết cũng là lúc sức cùng lực kiệt không có gì có thể bổ sung, như ngọn đèn khô dầu, cả tính mạng cũng khó lòng giữ được. Tần Uyển Phụng kinh hoảng hỏi - Vậy chưởng lực đó dùng bao lâu thì hết? Hướng Đông Lai trả lời - Cái đó khó nói, để giết những tên võ công tầm thường thì chỉ dùng vài thành công lực cũng đủ, vì thế gần như không tốn bao nhiêu nội công nhưng để giết một cao thủ như Thanh Linh Tử vừa rồi buộc phải vận đến mười hai thành, chỉ cần dùng thêm vài lân như vậy, công lực cũng đủ khô kiệt. Cả bốn nữ nhân nghe giải thích, lòng sợ đến phát run. Tần Uyển Phụng nhìn Lan Hoa Tiên Tử nói - Đại sư tỉ, xin hãy nghĩ ra cách gì, đừng để phu nhân phải dốc tận công lực! Lan Hoa Tiên Tử nhíu mày đáp - Ta cũng đang đau đầu nghĩ cách giúp Hoa phu nhân, nhưng lão đạo sĩ đó võ công cao cường quá, chúng ta không thể tiếp cận được... Vừa nói tới đó thì trong trường đấu bỗng nghe tiếng Tần Bách Xuyên tức giận hét to. Mọi người kinh hãi quay nhìn vào. Nguyên ở đấu trường đột nhiên Độc Gia Cát Diêu Sách một mình lao vào giao thủ với Tần Bách Xuyên. Tần Bách Xuyên vốn không phải đối thủ với tên quân sư này, lại còn ba tên thủ hạ của Thông Thiên giáo vây công nên chỉ sau phút chốc chiêu thức trở nên rời rạc, bị dồn vào hiểm cảnh. Tần Uyển Phụng kêu lên - Đại sư tỷ! Lan Hoa Tiên Tử vung tay nói - Lê Hoa, Tường Vi nhanh theo ta! Dứt lời lao nhanh vào vòng đấu. Lê Hoa Tiên Tử và Tường Vi Tiên Tử cũng vội vàng bám theo. Tuy Miêu Lĩnh tam tiên đã xuất hiện nhiều trên giang hồ nhưng chưa từng chứng kiến một trận nào tàn khốc và đẫm máu, có nhiều người tử thương đến như vậy. Khi chứng kiến còn giữa được trấn tĩnh phần nào, nhưng một khi tự mình gia nhập vào cuộc huyết chiến ấy không khỏi cảm thấy bấn loạn. Ba người lao thẳng đến đám Hoàng Kỳ hộ pháp của Thần Kỳ bang đang vây bọc bên ngoài, trong phút chần chừ chợt nghe Bạch Tiêu Thiên quát to - Coi chừng Miêu nữ phóng độc! Lan Hoa Tiên Tử nghĩ thầm “Lão tặc này đến là căn cơ!” Liền thét lên - Ai muốn sống thì tránh ra! Dứt lời vung tay phát ra một thứ mê độc vô sắc vô vị. Chúng nhân Thần Kỳ bang vừa thấy ba nữ tử ăn vận theo lối Miêu Cương trong lòng đã có chuẩn bị, khi thấy Lan Hoa Tiên Tử vung tay, cả bọn lập tức bế khí ngưng thở, nhất loạt phát chưởng ra. Chưởng lực hung mãnh của mấy chục người cùng phát tại thành một khối đánh thẳng vào Miêu Lĩnh tam tiên khiến ba người không chịu nổi phải lùi về, không có cách gì tiếp cận được. Tần Bách Xuyên bị vây đánh đang úng thế, may ngờ Cù Thiên Hạo đến kịp vung bảo đao giải vây. Độc Gia Cát thấy Liêu Lĩnh Tam Tiên tham gia vào vòng đấu, sợ có điều gì sơ sẩy nên quay về vị trí cũ xuất lãnh bộc thuộc của mình vẫn vây chặt đấu trường. Tiêu Dao Tiên Chu Đồng đấu với Nhị Sát Hình Trụ chiếm được tiên cơ, nhưng Tần Ngọc Long bảo hộ Bành Bái lại bị Ngũ Âm đạo nhân uy hiếp manh, tay phải lại thụ thương, tuy được Chu Đồng chi viện nhưng tình thế vẫn rất nguy cấp. Ngũ Âm đạo nhân vung kiếm đánh bay mất kiếm của Tần Ngọc Long đồng thời quay tiếp nửa vòng nhằm thằng vai chàng chém xuống. Cù Thiên Hạo băng tới, chỉ một đao đã chém xả cả cánh tay lẫn kiếm Ngũ Âm đạo nhân. Lão đạo rú lên ôm cánh tay đẫm máu lùi sang vừa lúc hứng luôn một chưởng của Chu Đồng ngã xuống chết dưới chân Nhị Sát Hình Trụ. Cửu Mệnh kiếm khách Tư Mã Thường Thanh ác đấu với Yến Sơn Nhất Quái suốt mấy canh giờ vẫn không thắng được, tính vốn dễ nóng lại càng giận sôi lên, hữu thủ xuất liền mấy kiếm, đồng thời tả thủ phát ra cả chục chưởng bắt buộc Yến Sơn Nhất Quái không còn khả năng hóa giải buộc phải tiếp chiêu. Chiếc vòng thép tiếp với trường kiếm nghe loảng xoảng một trận váng óc, đồng thời chưởng chạm nhau ầm ầm, cả hai đấu đã lâu, cùng thở hồng hộc như trâu nhưng Tư Mã Thường Thanh không hề có ý định dừng tay, hữu thủ chém tiếp một kiếm, tả thủ cũng đánh thêm một chưởng. Yến Sơn Nhất Quái muốn thôi cũng không được, bị cuốn hút vào cuộc chiến với Cửu Mệnh kiếm khách thật phiền phức hết chỗ nói, chỉ có một đường sống một chết mà thôi. Và Tư Mã Thường Thanh vốn cao số, vì luôn luôn gặp may mắn, bởi vậy mới có biệt danh Cửu Mệnh! Trên giang hồ ai cũng ngán gặp Tư Mã Thường Thanh là vì những lý do ấy. Lại nói, Tư Mã Thường Thanh xuất tiếp hai chiêu, Yến Sơn Nhất Quái một lần nữa phải dùng vòng tiếp kiếm, tay trái nhằm hung bộ đối phương đánh trả một chưởng. Yến Sơn Nhất Quái liền đấu hai chiêu này hy vọng Tư Mã Thường Thanh tránh thế lướng bại câu thương tránh đi, mình sẽ biến chiêu chiếm lại ưu thế. Nhưng tính như vậy đối với Cửu Mệnh kiếm khách là hoàn toàn sai lầm! Vì Tư Mã Thường Thanh chẳng quản ai sống ai chết, muốn kết thúc nhanh cuộc đấu, vì thế chấp nhận ngay một phương pháp lưỡng bại câu thương không thu chưởng và kiếm vẫn phát thẳng. Vòng và kiếm choang một tiếng chớp lửa, gần như lúc đó cả hai đều trúng chưởng loạng choạng lui lại chấn lực hoàn toàn tương đồng. Tư Mã Thường Thanh bị một chưởng vào ngực phải hơi chếch lên cao một chút gần vai, bị nội thương không nhẹ. Yến Sơn Nhất Quái lại trúng chưởng vào ngay giữa khoang bụng, ruột gan như thắt lại, hiển nhiên đã đứt dập bên trong. Tư Mã Thường Thanh bị đánh nát xương vai, buông rơi trường kiếm xuống đất, tâm phế cũng bị chấn thương nhưng không nặng lắm nên cố một lúc thì đứng chững lại được. Yến Sơn Nhất Quái hự một tiếng ngã ngửa ra, bụng oằn lên mấy cái rồi nằm im, mắt trợn ngược. Như vậy Cửu Mệnh kiếm khách lại gặp gặp hạnh vận tuy chiêu thức hoàn toàn giống nhau, công lực tương đồng, chưởng kình cũng giống nhau nhưng nhờ trúng chỗ không nguy hiểm đến tính mạng nên một lần nữa còn bảo toàn được tính mệnh. Đó là cuộc chiến kéo dài nhất và thảm khốc nhất. Đồng thời chiến sự trong vòng đấu đến đó cũng lặng đi. Đáng chú ý nhất lúc này chỉ còn Hoa phu nhân và Huyền Linh Tử nhưng lão đạo vừa trúng hai chưởng liên hoàn Thiên Lôi chưởng và Hắc Sát chưởng ngồi bệt xuống, hơi thở chỉ còn thoi thóp. Hoa phu nhân loạng choạng hồi lâu mới giữ được thăng bằng, mặt không còn chút huyết sắc lướt mắt nhìn lại một lượt khắp trường đấu, nét mặt không có biểu cảm nào. Lúc này trận chiến im lặng hẳn. Về phía quần hiệp, lúc bước vào tham gia trận đấu cả thảy là hai mươi năm người, nay chết mất bảy, bị thương bảy người khác, số còn lại phần lớn cũng đã bị thương. Phía Thông Thiên giáo chỉ còn lại Thanh Liên và hai ba cao thủ cùng bốn tên Kim đao thị vệ và mấy tên thuộc hạ khác, còn Phong Vân hội trừ Nhị Sát Hình Trụ vẫn còn sức chiến đấu, tất cả còn lại đều đã bị tiêu diệt. Xét về thực lực, nếu còn đấu tiếp chắc rằng phe nghĩa hiệp chiếm ưu thế hơn vì Triệu Tam Cô, Tần Bách Xuyên và Từ Vân đại sư chưa bị thương, vài người khác vẫn còn khả năng chiến đấu, riêng Miêu Lĩnh tam tiên chưa hề tham gia vào cuộc chiến. Nhưng so sánh lực lượng có vẻ khả quan hoàn toàn không tính đến lực lượng hùng hậu nhất lúc đó là Thần Kỳ bang với ba trăm người chưa hề hao tổn một tên quân nào. Bạch Tiêu Thiên biết rằng thời cơ đã chín muồi, thầm nghĩ “Cả ba phái coi như đã diệt vong, chỉ còn trở lực không đáng kể”. Còn hơn trăm nhân vật quỷ quái kia, lai lịch tuy rằng đáng nghi nhưng xem ra lực lượng chừng đó thì Thần Kỳ bang dư sức đối phó. Kể từ giờ phút này, toàn bộ võ lâm Trung Nguyên đã là thiên hạ của bổn bang rồi! Vẻ đắc ý lộ ra không hề giấu diếm, Bạch Tiêu Thiên đứng uy nghi như vị thống tướng trước đoàn quân phất mạnh Phong Lôi lệnh! Dưới trường án tử hữu tám tên hắc y đại hán đưa hồ giá lên miệng đồng thanh thổi lên tấu khúc nghe rất thê lương như tiếng quỷ khốc thần sầu. Sau âm thanh ấy là tiếng hô SÁT vang rền từ hàng trăm cái miệng. Gần trăm tên Hoàng Kỳ hộ pháp, miệng thét vang, tay cầm binh khí tranh nhau lao vào đấu trường. Ngoài ra còn bọn Lạc đường Đường chủ Phiên Thiên Thủ Hầu Gia Hiên, mỗi tên xuất lĩnh bộ thuộc của mình hướng ra cốc khẩu vốn đã có một bộ phận canh giữ ở đó, canh giữa thêm một vòng nội vị. Cốc khẩu chỉ rộng có mấy trượng mà chừng đó người thủ giữ, tính sơ đã tới hai trăm tên, đừng nói con chim không thể bay thoát mà ngay con kiến bò cũng bị phát hiện. Xem dạng đó, chắc rằng nếu không được phép của Bạch Tiêu Thiên thì bất kỳ ai cũng đừng mong ra khỏi Tý Ngọ cốc này. Hồi trước ở đây Hồi sau Anh em cùng cài Pi Network đào tiền ảo nhé, nhập mã mời "kiemhieptruyen" lấy ngay 1 Pi. Trước khi thanh toán tiền mua hàng thì nhấn hộ dùm mình link nầy nhé shopee ở đây còn lazada ở đây. Hoa Thiên Hồng ngưng mắt nhìn như bị thôi miên, trong đầu nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao Tần Bách Xuyên lại đến tận đây mà trên mặt lại che mạng kín tợ hồ như nhận một nhiệm vụ quan trọng của người nào mắt nhìn thấy người, nhưng tai nghe không tới tiếng nói của họ, trong lòng gấp lên quay đầu nhìn Hoa Vân, chỉ thấy lão ta ngưng thần tụ khí dỏng tai mà nghe, sắc mặt trông nặng nề bèn nói nhỏ - Lão nhân kia chính là Tần Bách Xuyên ở Tịnh Châu, ngươi biết chứ?Hoa Vân gật đầu thị ý đã biết - Bọn họ nói gì với nhau?Hoa Vân khi ấy mới thấp giọng nói - Tần lão đầu chừng như đã đầu nhập nương tựa vào Độc Gia Cát Diêu Sách, phụng mệnh hắn đến đây. Diêu Sách như có ý đồ cấu kết ngoại viện, nói những gì rất bí ẩn như “xuất kỳ bất ý đánh úp” nhưng có điều không rõ là liên kết tập kích Phong Vân hội hay là có ý đồ lật đổ Thần Kỳ bang!Hoa Thiên Hồng nghe rồi thầm nghĩ “Giang hồ đang dậy sóng, ma đàm quỷ vực chẳng biết đâu mà lường, Tần Bách Xuyên sao lại đi đầu nhập dưới tay Diêu Sách, Phong Vân hội định liên kết với Thần Kỳ bang tấn công Thông Thiên giáo, nhưng đồng sàng dị mộng, kẻ nào trong lòng cũng manh nha toan tính riêng, Thông Thiên giáo ngược lại tương kế tựu kế, bày sách này tất ly gián rồi tọa nhàn hưởng thế ngư ông đắc lợi”.Lúc này lại thấy Tần Bách Xuyên che mặt trở lại, nói chuyện với Thiên Chân Tử thêm mấy câu nữa rồi đứng dậy đi ra. Lão hán tử quay người bước theo, lại do hai gã đạo đồng nắm đèn đi trước dẫn Vân có nhiều kinh nghiệm giang hồ, không muốn chàng mạo hiểm khi ấy chờ bọn Tần Bách Xuyên đi xa rồi mới ghé sát tai chàng rỉ nhỏ - Thiếu chủ, Tổng đàn của chúng cao thủ như vân, mục đích chúng ta là tìm gặp Ngọc Đỉnh phu nhân, tốt nhất chớ nên loạn động, không may bị chúng bắt được thì nguy hiểm bản thân mà đại sự cũng hỏng!Hoa Thiên Hồng nghĩ lời lão không sai, mình cần phải thận trọng, bèn thấp giọng nói - Đây là cơ hội hiếm có, chúng ta trước tiên bám theo điều tra hành vi của Tần Bách Xuyên, chuyện gặp Ngọc Đỉnh phu nhân để ngày mai vẫn còn chưa muộn!Hoa Vân nghe thì gật đầu đồng ý ngay, khi ấy hai người thi triển khinh công tợ như hai làn khói xám theo lối cũ ra người ra khỏi tường thành, nhanh chóng vòng tới trước tiền môn từ xa ngóng xem, vừa khéo Tần Bách Xuyên và lão hán cũng lên ngựa nhằm hướng thành Lâm An phóng bộc bọn họ chờ khi hai tên đạo đồng trở vào trong đóng kín cửa, khi ấy mới phất tay sóng vai nhau thi triển thân pháp tuyệt luân mà chạy đuổi trước hai con tuấn mã gõ vó trên đường lao nhanh vào màn đêm như hai mũi tên, may bọn Hoa Thiên Hồng đều là cao thủ, còn Hoa Thiên Hồng thì thường ngày “Tẩu độc” nên chuyện chạy hàng trăm dặm với chàng là bình thế, nhưng cũng phải mất thời gian một bữa cơm bên tai họ mới nghe rõ tiếng vó câu phía trước, Hoa Thiên Hồng phấn chấn hẳn lên bước chân phóng chạy càng nhanh Vân chợt gợi ý nói - Chúng ta chỉ cần đoạt phong thư thì mọi chuyện sáng tỏ, nhưng... có cần bắt giữ người không?- Ưm... để ta chặn hỏi vài câu xem tâm ý lão ta như thế nào rồi xử Vân chợt cười hỏi - Có phải thiếu chủ giao hảo với ái nữ lão ta?Hoa Thiên Hồng ửng đỏ mặt đáp - Uyển Phụng đối với ta rất tốt, Tần đại ca cũng là người thiện lương. Tần Bách Xuyên năm xưa là một nhân vật giang hồ hảo hán, không biết thế nào mà giờ đây lại thành tay sai của chúng, bên trong nội tình chỉ e có vấn đề!- Ài! Lúc này lúc khác, anh hùng hảo hán nhưng khi đường mạc lộ nhất thời không kiên định cũng có thể trở cờ làm quấy!Lão là người lịch duyệt giang hồ, nên từng câu nói ra đều thấu tình Sự tình trước khi chưa làm sáng tỏ, chúng ta không nên vội đoạn Vân nghe chàng nói thế thì thầm nghĩ “Thiếu chủ ta đương nhiên phải lòng Uyển Phụng cô nương, nếu không khi nào lại thiên kiến lão ta chứ?”Nghĩ rồi lão lựa lời nói một cách nghiêm túc - Nếu quả nhiên Tần lão đầu biến tâm, thiếu chủ tốt hơn chớ giao du với ái nữ lão ta mà cũng không nên để mắt đến nhi nữ của Bạch Tiêu Thiên Hồng chỉ mỉm cười, lúc này trong màn đêm nhờ nhợ đã thấy một dãy tường thành Lâm An, bất giác khựng chân dừng lại nói - Chờ một lát xem lão ta có vào thành không?Phía trước bọn Tần Bách Xuyên hai người đến ngoài thành, chợt quày ngựa rẽ theo hướng bắc mà chạy Thiên Hồng thấy thế định phóng chân chạy tiếp, đột nhiên nhận ra trên thành ba bóng đen phi xuống truy đuổi theo Tần Bách Thiên Hồng ngớ người buột miệng nói nhỏ - Bọn người kia là ai?Hoa Vân cũng hơi bất ngờ, chủ bộc khi ấy định chạy, nào ngờ đúng lúc này chân thành lần nữa lại xuất hiện một bóng người khác thi triển khinh công nhanh như làn khói truy theo ngay sau ba bóng đen Thiên Hồng lắc đầu thở hắt ra nói - Xem ra vấn đề không đơn giản, ba phái đều ngầm có mưu mô xảo quyệt...Hoa Vân gật đầu nói - Giờ thêm chúng ta nữa, cục diện mơ hồ trận tuyết không rõ đã thế bên trong còn có những kẻ nhân đục nước béo cò, manh tâm dị chí, đương nhiên cục diện càng lúc sẽ càng rất rối rắm!Khi ấy hai người thấy bóng đen cuối cùng chạy xa ngoài năm mươi trượng rồi mới sóng vai nhau phóng màn đêm, bốn nhóm người trước sau bất đồng tạo thành một cuộc rượt đuổi ngoạn mục, càng lúc càng xa thành Lâm Thiên Hồng vừa chạy vừa suy nghĩ ý Hoa Vân vừa nói chợt nghiêng đầu hỏi - Nếu như chúng ta nắm được cán Độc Gia Cát Diêu Sách rồi, thì có cần vạch lộ chân tướng hắn không?- Ha! Nếu như có thể để người khác nắm cán, thì hắn cũng chẳng còn mệnh danh là Độc Gia Cát!Nói đến đó, đột nhiên phía trước nghe tiếng ngựa hí dài xé tan màn đêm, Hoa Thiên Hồng giật mình ngóng mắt nhìn, chỉ thấy bóng người phía trước loáng thoáng mấy cái rồi biến mất Thiên Hồng nhanh trí, phất tay ra hiệu Hoa Vân, hai người liền chạy vòng theo cánh trái khi đến gần nơi nấp người trong một lùm cây rậm quan này nhận ra Tần Bách Xuyên đã xuống ngựa, đứng đối diện là ba hắc y lão nhân, lưng giắt binh Thiên Hồng đảo mắt tinh anh nhìn quanh cố tìm xem người chạy sau cùng ẩn thân ở đâu, thế nhưng không làm sao nhận ra nhiên nghe Tần Bách Xuyên giọng đầy tức giận nói - Các ngươi truy theo lão phu làm gì, chớ lén lén lút lút, có giỏi thì giở bản lĩnh ra nói chuyện!Lão già đứng giữa cất tiếng cười khùng khục trong họng nói - Bịt mặt chạy đêm, phạm giang hồ đại kỵ, lão gia muốn khai báo cho ngươi bài học lễ số giang hồ!Tần Bách Xuyên ngửa cổ cười ha hả nói - Ngươi tự xưng là lão gia, nhưng xem ra chỉ là cẩu đồ của Thần Kỳ bang!- Hừ! Lão sất phu, ngươi quả là đại hành gia, ba lão gia người chính là Thượng Tỏa hộ pháp của Thần Kỳ bang. Giờ ngươi định động thủ hay chờ lão gia ngươi giúp?Tần Bách Xuyên tức giận gằn giọng nói - Lão phu nhiều năm rồi không khai sát giới, nếu như ngươi chán sống thì cứ đến đây thử xem!Vừa dứt lời, bỗng nghe một tiếng thét lớn, lão già áo đen bên trái liền nhảy người tới vung tay đánh chưởng thẳng vào ngực Tần Bách Bách Xuyên “Hừ” một tiếng lạnh lùng, người lách nhanh ra ngoài nửa bộ, phát chưởng tiếp già đứng giữa vừa nhìn thấy thế chưởng Tần Bách Xuyên đã cười gằn la lên - A... không ngờ ngươi luyện Kim Sa chưởng, công phu khá lắm!Nháy mắt song phương đã đả đấu nhau bốn chiêu, cả hai thi triển đều là ngạnh công ngoại môn. Tần Bách Xuyên tuy không đáng gọi là cao thủ nhất lưu, thế nhưng võ công cũng có thể độc đáo, lúc này vừa ra tay đã tấn công ồ ạt liền tám chín chưởng, khiến lão già áo đen chống đỡ vất nhiên chỉ nghe “bình” một tiếng, song phương trực tiếp đối chưởng, lão già kia không. “Hự” một tiếng cả người lảo đảo bật thoái lùi sau hơn một trượng, tay ê ẩm, nửa người như cứng Bách Xuyên thắng thế định nhảy đến kết liễu đối phương, nhưng lão già lên tiếng đầu tiên thét dài một tiếng tả thủ cung lên hàn quang phát ra rờn rợn chộp tới người Tần Bách Bách Xuyên nghe tiếng gió rít liền biết bị tấn công từ cánh hông, thoạt nhìn cuối đuôi mắt nhận ra năm chiếc liên hoàn kim luân bay vù vù tới người, chỉ thấy lão lắc nhẹ thân hình một cái đã thoát nhanh ra ngoài dễ dàng. Đồng thời chuyển thân hóa chưởng thành trảo nhảy tới phản công lão già thứ Thiên Hồng nhìn Tần Bách Xuyên ra tay, bất giác thầm nghĩ “Võ công lão ta xem ra tăng tiến nhiều so với năm trước ta thấy đấu trong Tần gia trang”.Bấy giờ thấy lão già thứ hai tay trái vừa thâu Ngũ hoàn kim luân, thì tay phải tiếp tục vung lên, một thanh nhuyễn kiếm vung lên chém tới phát thế trảo của Tần Bách Thiên Hồng nhìn thấy lão già này cùng lúc hai tay sử dụng hai loại binh khí khác nhau hỗ tương tấn công thì không khỏi kinh ngạc quay đầu thấp giọng hỏi - Lão Vân, ngươi có biết người này là nhân vật nào không?Hoa Vân gật đầu đáp - Lão đầu này tên là Chung Triều Nhạc, được coi là nhân vật võ lâm nhất tuyệt, nhuyễn kiếm hắn sử dụng kiếm pháp thì không có gì đặc thù, thế nhưng liên hoàn ngũ kim luân trong tay trái hắn, nghe nói chẳng sư chẳng sách, mà hắn chỉ tự chế luyện ra, lợi hại vô cùng! Hừ... Tần lão đầu chỉ sợ khó thoát...Hoa Thiên Hồng chợt nhíu mày nói - Gia mẫu từng nói khi trên Bắc Minh hội, Tần lão bá từng một mình mang di thể phụ thân thoát cho nên người này là ân nhân của họ Hoa nhà ta, nếu có gì chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn!Hoa Vân nghe thì hơi ngớ người, nhưng giọng bất mãn nói - Chỉ giận lão ta chí khí không kiên định!- Sự tình bên trong còn chưa sáng tỏ, chúng ta không thể chỉ bằng vào một hai sự kiện mà đoán định vấn đề!Lúc này chợt nghe Chung Triều Nhạc hét lớn một tiếng, Ngũ hoàn kim luân như vừng ...... trong tay cũng một chiêu phối hợp đâu vào hông sườn Tần Bách Xuyên thế rất Thiên Hồng nhìn thấy không khỏi chấn động, nên biết cùng lúc hai tay thi triển hai binh khí động đấu, nếu như chúng là binh khí hỗ tương nhau thì còn được. Nhưng đây lại là hai loại binh khí sở trường sở đoản hoàn toàn khác nhau thì thi triển rất khó. Vậy mà Chung Triều Nhạc ra chiêu phối hợp điêu luyện, đủ thấy lão để công tính tập nghiên cứu rất trông Tần Bách Xuyên khó thoát hiểm, nhưng thấy lão lâm hiểm mà không loạn, buông tiếng cười nhạt chỉ ..., rồi vung tay chưởng đánh thóc tới hông sườn đối phương trả Thiên Hồng lần thứ hai nhìn thấy lão thi triển loại thân pháp cổ quái này thì nghĩ thầm “Không ngỡ võ công lão ta tăng tiến như vậy, xem ra lão ta gặp phải cao nhân truyền thụ chăng?”Nghĩ vậy chàng quay đầu nhìn Hoa Vân hỏi - Thân pháp Tần lão bá kỳ ảo thật, ngươi nhận ra lai lịch chứ?Hoa Vân chính đang ngớ người trố mắt kinh ngạc trước thân pháp của Tần Bách Xuyên, nghe hỏi thì lắc đầu đáp - Xưa nay lão nô chưa từng thấy loại thân pháp bộ pháp nào lắc lư thân hình kỳ quái như thế!Hoa Thiên Hồng chuyển ánh mắt nhìn lão hán đi cùng Tần Bách Xuyên từ đầu đến giờ khoanh tay xem đấu không chút biểu hiện thì thầm nói - Xem gã kia thần thái kỳ quái lắm...Chàng nói chưa hết câu, lúc này thấy lão già áo đen thứ ba nhân thấy Chung Triều Nhạc khó địch lại Tần Bách Xuyên liền rút từ thắt lưng ra một ngọn Thất Tiết đoản tiên nhảy vào tấn công tập Bách Xuyên vừa đẩy bật Chung Triều Nhạc, đột nhiên hét lớn một tiếng, thân hình quay ngắc lại nhanh như chớp phát Kim Sa chưởng đẩy mạnh già thứ ba nguyên võ công cũng chỉ ngang với lão già ban đầu, lúc này trong chớp mắt không ngờ Tần Bách Xuyên quay người lấy công đối công, vội trở ngoạn đoạn tiên ngự phòng trước ngực, đồng thời tay trái phất quyền đẩy nghe “bốp” một tiếng, cả người hắn loạng choạng về sau. Lại nói, Chung Triều Nhạc thấy đồng bọn vào ứng chiến thì quay lại tấn công tiếp vào Tần Bách Xuyên, như thế Tần Bách Xuyên thành ra hai mặt tiền hậu bị hiệp công. Tuy đánh thoái được lão già thứ ba, nhưng năm chiếc liên hoàn kim luân đã thấy ập tới ngay đầu, tình thế cực kỳ hiểm Thiên Hồng thấy vậy suýt nữa la lên, nhưng Hoa Vân nhanh chóng giữ chàng lại, thì thầm - Xem!Lão bịt mặt đi cùng Tần Bách Xuyên khoát nhẹ tay một cái, không biết thi triển công phu gì, nhưng chỉ thấy năm ngọn liên hoàn kim luân bị đẩy bật chếch ra tình diễn biến cực nhanh đến Hoa Thiên Hồng và Hoa Vân đứng ngoài mà cũng không kịp nhìn thấy người này ra tay thế nào, Hoa Vân trầm giọng nói - Công phu hắn thật là tà đạo!Chung Triều Nhạc là nhân vật lịch duyệt giang hồ, nhìn ra hôm nay gặp phải cao nhân biết khó lòng địch nổi thì trong lòng đã tính đường rút bảo toàn lực lượng. Lúc ấy nhảy ra ngoài, nhuyễn kiếm hộ trước ngực đanh giọng nói - Bằng hữu ngươi giỏi lắm, hôm nay không ngờ Chung mỗ gặp cao nhân, thanh sơn bất cải, duyên thủy trường lưu, ngày sau nhất định có cơ thỉnh giáo!Nói rồi tung người định phóng chạy nhưng Tần Bách Xuyên đột nhiên lắc người tới cười gằn nói - Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, tam sinh hữu hạnh mới gặp nhau, cớ sao đi vội!Thần hình lão nhanh như chớp, tiên xuất thủ vi cường, song chưởng luân hồi thi triển Kim Sa chưởng khiến Chung Triều Nhạc không kịp thi triển liên hoàn kim luân, đành vung kiếm chống trả, rơi vào tình thế hạ già áo đen vừa rồi thấy Chung Triều Nhạc bị chặn đánh tình thế nguy cấp thì định nhảy vào ứng trợ, đến lão già đầu tiên trúng chưởng giờ cũng gượng rút thanh thiết bài động thủ, nhưng lập tức thấy lão hán cười gằn lướt nhanh người tới trước - Cẩu đồ không biết xấu mặt, các ngươi muốn chết!“Bình, bình” hai tiếng dữ dội, thân hình hai lão già còn chưa kịp trầm ổn thì trúng chưởng bị văng ra ngoài lăn liền đó, bên kia Chung Triều Nhạc nhất thời không chống đỡ kịp cũng trúng một chiêu Kim Sa chưởng vào vai trái dần như nát xương lão “Hự...” một tiếng, năm chiếc kim luân vuột khỏi tay, rơi trên đất, người loạng choạng trán toát mồ hôi tỏ ra đau lão là nhân vật lão luyện giang hồ, bấy giờ cắn răng chịu đau rồi bước nhanh tới hướng hai lão đồng đạo xem xét tình thế, mắt không nhìn bọn Tần Bách Xuyên tợ hồ như giờ không còn để tâm đến đối Bách Xuyên cười gằn mấy tiếng, vừa lúc này lão hán chợt bước đến nói nhỏ gì mấy câu Tần Bách Xuyên đảo nhanh ánh mắt lạnh lùng nhìn quanh một vòng cười gằn trầm thanh nói - Mấy vị bằng hữu nào còn nhanh ra mặt, chớ trách lão phu thất lễ không tiếp!Hoa Thiên Hồng giật mình thầm nghĩ “Không ngờ tên này lợi hại, đã nhận ra còn có người theo dõi!”Khi ấy liền thấy từ ngoài xa tầm hơn mười trượng, một bóng người xuất hiện chính là người vừa rồi bám theo sau cùng, người này bước đến hiện trường chưa nói gì nhưng mắt cứ chăm nhìn vào nơi chỗ bọn Hoa Thiên Hồng ẩn Vân buột miệng rủa nhỏ - Quỷ đồ! Ngươi tinh lắm!Hoa Thiên Hồng cười nói - Đã thế chúng ta cũng không cần giấu mặt!Nói rồi chàng nhảy người ra khỏi lùm cây hiên ngang bước tới, Hoa Vân thấy thế cũng đành nhảy ra theo bên cạnh chàng, thấp giọng nói - Thiếu chủ cẩn thận, lão tặc này chính là Yến Sơn Nhất Quái một trong Tứ trụ của Phong Vân hội!Hoa Thiên Hồng nhíu mày giật mình, không ngờ người này lại chính là nhân vật đỉnh danh giang hồ Yến Sơn Nhất Quái, khi ấy ngưng mắt nhìn chỉ thấy đó là một lão già thân hình cao gầy, mặt xương mắt hỏm, ngũ khiếu hểnh lên, đôi tay dài ngoẳng trông hình thù dị thường. Yến Sơn Nhất Quái đôi mắt sắc lạnh cứ ngưng nhìn lấy người Hoa Thiên Hồng không chớp, tợ hồ như lúc này mục tiêu của lão không còn là bọn Tần Bách Xuyên mà chính là chàng thiếu niên khôi ngô tuấn tú người trước sau xuất hiện khiến bọn Tần Bách Xuyên đều kinh ngạc đến như bọn Chung Triều Nhạc cũng thấy bất ngờ, mặt hơi đổi sắc, bao ánh mắt đều tập trung vào người Hoa Thiên bốn phe giáp mặt nhau, nhưng chưa ai lên tiếng đột nhiên lúc ấy lại nghe tiếng áo lướt gió vù vù, bất giác tất cả ánh mắt lại chuyển nhìn về hướng người trùng trùng, nháy mắt tại hiện trường lại xuất hiện thêm mười hai người, trong đó hơn một nửa là vận đạo bào, lưng đeo chếch trường kiếm, đi đầu chính là Thiên Chân Tử của Thông Thiên giáo. Số còn lại là bọn người khác vận tục bào, binh khí không giống nhau, phân lập thành hai nhóm khác biệtChung Triều Nhạc bấy giờ vừa thấy mấy người này xuất hiện thì tinh thần phấn chấn hẳn lên, vội đứng dậy bước tới trước mặt một lão già thân vận hoàng bào cúi người thi lễ nói - Đường chủ đến vừa khéo...Người đứng đầu trong đám tục bào là một lão nhân thân vận trường bào màu vàng, vừa nghe Chung Triều Nhạc nói mấy tiếng đã khoát tay cắt ngang - Ta biết rồi!Hoa Vân dùng truyền âm nhập mật nói cho Hoa Thiên Hồng biết - Lão tặc áo vàng này họ Hầu tên Gia Hiên, trác hiệu Phiêu Thiên Thủ, đương chức Đường chủ Thiên Linh đường trong Thần Kỳ bang, hùng tâm bá nghiệp của hắn cũng không kém gì Độc Gia Cát Diêu Sách!Bấy giờ thấy Thiêu Thiên Thủ Hầu Gia Hiên hoàng ngang đôi mày rậm quét ánh mắt nhìn toàn trường một vòng, bỗng nhiên sấn bước tới trước hai bước lạnh giọng nói - Vị bằng hữu nào ưu ái để mắt đến huynh đệ bổn bang. Hầu mỗ nguyện thỉnh giáo!Tần Bách Xuyên chẳng ngờ hôm nay lại có quá nhiều nhân vật xuất hiện cùng lúc như vậy, khi ấy đảo mắt nhìn nhanh một vòng rồi cất tiếng cười kha khả nói - Lão hủ nhất thời nóng tính thất thủ, đả thương mấy vị lão gia này, Hầu đường chủ hải hàm!Phiên Thiên Thủ Hầu Gia Hiên mặt sắc lạnh nhìn Tần Bách Xuyên từ đầu đến chân, gằn giọng nói - Các hạ che mặt tương kiến, Hầu mỗ chẳng cao hứng tiếp lĩnh!Tần Bách Xuyên lãnh đạo nói - Lão hủ chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, chẳng đáng Hầu đường chủ để mắt!Liền thấy Chung Triều Nhạc tức giận chen vào quát lớn - Lão sất phu sử dụng Kim Sa chưởng, xem ra hắn chính là Tần lão đầu ở Tịnh Châu!Phiên Thiên Thủ Hầu Gia Hiên nghe thì đanh mắt nhìn Tần Bách Xuyên vẻ hoài nghi nói - Tần Bách Xuyên mà có bản lĩnh cao cường thế sao, đến các ngươi ba người đều bại?Nên biết, Tần Bách Xuyên năm xưa giao du rộng rãi với giang hồ hào kiệt, thế nhưng võ công thì bình thường không lấy gì làm xuất chúng, chuyện này thì người trong giang hồ đều Thiên Hồng đứng bên ngoài nghe ba người đấu khẩu, trong lòng càng lúc càng thấy nội tình ngụy dị đáng hoài nghi, Thiên Chân Tử vừa rồi trong Nhất Nguyên quán tiếp Tần Bách Xuyên, đồng thời còn trao phong thư cho Tần Bách Xuyên vậy mà lúc này cũng xuất hiện với bọn Phiên Thiên Thủ Hầu Gia Hiên mà thần sắc làm như không quen biết gì Tần Bách Xuyên. Lại nói, Yến Sơn Nhất Quái là nhân vật thịnh danh giang hồ, tính thân thế bối phận hẳn còn trên cả Thiên Chân Tử và Hầu Gia Hiên, ba người nhất định có quen biết nhau nhưng lúc này chẳng thấy chào nhau một câu, mà Yến Sơn Nhất Quái xem thần thái tợ hồ như cũng sắp muốn ra này lại thấy Chung Triều Nhạc cúi người nói với Hầu Gia Hiên - Khải bẩm Đường chủ, chủ chốt không phải là lão sất phu này mà chính là tên đầu trâu mặt ngựa kia!Vừa nói lão vừa chỉ tay vào lã hán bên cạnh Tần Bách Xuyên, Hầu Gia Hiên đảo mắt nhìn người này buông tiếng cười gằn lạnh giọng nói - Thì ra chân nhân bất lộ tướng. Hầu mỗ xem như nhìn nhầm người!Hán tử áo đen chỉ cười gằn quát - Phế ngôn!Phiên Thiên Thủ Hầu Gia Hiên tức giận nhảy người tới ra chưởng, quát lớn - Hầu mỗ xem ngươi gân cốt thế nào mà lớn lối!Chỉ thấy người kia trầm tấn, vung chưởng tiếp chiêu, chỉ nghe “bình” một tiếng hai thần hình dạt ra ngoài, dư phong còn cuộn tung vạt áo hán tử phần phật, đủ thấy một chưởng vừa rồi song phương đều dùng lực không nhiên lúc ấy thấy Thiên Chân Tử lên tiếng - Hầu lão, hôm nay gặp phải cao thủ, để xem Phiên Thiên thủ của bằng hữu như thế nào!Phiên Thiên Thủ Hầu Gia Hiên cười gằn nói - Hầu mỗ chẳng phải là trẻ lên ba, lão đạo ngươi chớ phí tâm cơ vô ích!Thiên Chân Tử cười kha khả nói - Lão Hầu tạm nghỉ tay, xin đứng sang một bên!Hầu Gia Hiên biết bị khích, chỉ “hừ” một tiếng lạnh lùng, rồi đanh mắt nhìn lão hán gằn giọng nói - Huynh đệ ta bại dưới tay ngươi, chuyện này sẽ thanh toán sau!Nói rồi lão tự nhảy thoái về sau, rõ ràng có ý định nhường lại chuyện này cho Thiên Chân Tử ra mặt Chân Tử tiên phong đạo cốt, phe phẩy chiếc phất trần trong tay bước lên trước hai bước cười ha hả, không để ý đến lão hán, ngược lại nhìn Yến Sơn Nhất Quái nói - Lão thí chủ không an cư trong Yến Sơn hay sao mà lại đến tận phương Nam?Yếu Sơn Nhất Quái từ đầu đến giờ chỉ đưa đôi nhãn châu lạnh lùng quan sát, lúc này thấy đối phương đặt miệng đến mình mới buông tiếng cười nhạt nói - Con lừa già kia, hẳn ngươi muốn chết mới hỏi câu này! Giang Nam vốn không phải là sản nghiệp riêng của Thông Thiên giáo, lão phu muốn đến thì đến, muốn đi thì đi ngươi đặt miệng hỏi làm gì hử?Thiên Chân Tử chỉ cười không tức giận nói - Tam đại phái hiện tại đã khởi giao tranh, lão thí chủ đến tận Giang Nam mà còn nói được một câu muốn đến thì đến, muốn đi thì đi tự do tự tại, nghe thật thẹn...- Hừ! Đã thế thì sao hử?- Hắc hắc... hiếm khi kiến diện, hảo ý lưu khách. Bần đạo chẳng cần nói quanh co, giờ định liên thủ với lão Hầu, táng cốt lão thí chủ tại đây. Phong Vân hội thiếu đi Yến Sơn Nhất Quái thì càng dễ xử trí!Yếu Sơn Nhất Quái ngửa cổ cười dài nói - Con lừa, ngươi thực còn thiếu đạo hạnh để buông câu cuồng ngạo như vậy trước mặt lão phu, tốt nhất nên xéo ra một bên, chờ lão phu thâu nhập xong tiểu tử hậu nhân của Hoa Nguyên Tư rồi nói chuyện!Thiên Chân Tử nghe một câu này, liền chuyển ánh mắt nhìn Hoa Thiên Hồng, lão tuy chưa từng gặp chàng, nhưng tin tức về thiếu niên hậu khởi tiếng tăm này thì lão bang chúng báo lại rất nhiều. Khi ấy nghe Yến Sơn Nhất Quái nói thế thì không gì vui hơn, nhưng vẫn giữ bình thản không để lộ ra mặt, thoái lùi một bên nhượng Thiên Hồng thấy thế thầm rủa “Lũ tặc đạo yêu ma này thật tinh ranh, miệng lớn lối, nhưng chuyên dụng tâm kế thu lợi... Hừ! Chẳng dễ như ngươi tưởng đâu!”Nên biết, giữa Nhất bang, Nhất giáo, Nhất hội có thể là bạn cũng có thể biến thành thù trong nháy mắt, căn bản không có đạo nghĩa giang hồ, luôn rình rập thôn tính nhau. Cho nên nếu không rơi vào tình thế bất đắc dĩ thì không phương nào chịu xuất thủ xông trận trước, ấy là để tránh phí không lực lượng, Hoa Thiên Hồng đương nhiên thấy chúng đưa đẩy nhau cũng đã nhận ra điều giờ đã thấy Yến Sơn Nhất Quái nhìn chàng cười khanh khách nói - Hoa Thiên Hồng, ngươi nhận ra lão phu chứ?Hoa Thiên Hồng cười điềm nhiên nói - Chỉ biết tôn giá ngoại hiệu Yến Sơn Nhất Quái, còn xưng hô thế nào thì chẳng biết!Yến Sơn Nhất Quái vuốt râu gật gù ngạo mạng nói - Chỉ là Yến Sơn Nhất Quái, không còn cách xưng hô nào khác...Nói đến đó chợt lão chuyển ánh mắt nhìn lão già bên cạnh chàng hất hàm hỏi - Ngươi là Hoa Vân?Hoa Vân thấy thái độ trịch thượng của lão ta thì đã tức giận, cười khinh bỉ nói - Khá khen ngươi còn nhận ra lão phu!- Hắc hắc, lão giữ nhà ngươi mà càng lớn lối!Yến Sơn Nhất Quái đáp vẻ khinh miệt rồi nhìn Hoa Thiên Hồng nói tiếp - Tình hình trước mặt tạp loạn khẩn bách, khắp nơi đều đầy đặt sát cơ, Nhậm Huyền nhân thấy ngươi đi không nói, nên chẳng yên tâm mới mời lão phu đi tìm ngươi về!Hoa Thiên Hồng tính nhanh trong đầu khẳng khái đáp ngay - Đa tạ, tại hạ xem xong chuyện ở đây là đi ngay!Yến Sơn Nhất Quái như hơi bất ngờ trước câu đáp nhẹ nhàng thoải mái của chàng, cười kha khả đắc ý nói - Hay! Tiểu huynh đệ ngươi thật khí khái... Ha! Như có ngứa tay thì cũng có thể xen vào, lão phu cũng chờ xem chuyện rồi đi!Phiên Thiên Thủ Hầu Gia Hiên nghe vậy, đảo mắt nhìn quanh một vòng rồi mới quyết định hành động, khi ấy phất tay một cái thét lớn - Bắt lấy!Lập tức tám gã đại hán đi theo lão ta nhảy phắt ra nhằm vây đánh bọn Tần Bách Xuyên hai mắt tạo thành một cuộc hỗn chiến, lần này trận chiến ác liệt hơn trước nhiều, tám tay cao thủ theo Hầu Gia Hiên đều là Thượng Tòa hộ pháp trong “Thiên Cơ đường”, võ công so với Chung Triều Nhạc còn cao hơn nhiều. Tuy binh khí bất đồng nhưng phối hợp vây công thì rất chặt chẽ tạo thành một sức mạnh liên Bách Xuyên và lão hán áo đen kia phân đầu mà chống trả, tuy bọn họ đều là cao thủ nhưng trước thế tấn công ồ ạt của tám tay Thượng Tòa hộ pháp Thần Kỳ bang cũng không khỏi núng Thiên Hồng nhìn nhanh toàn trường, thấy cục diện rất tạp, người Thần Kỳ bang ra tay trước, Hầu Gia Hiên đứng ngoài đốc chiến, Yến Sơn Nhất Quái và bọn đạo nhân Thông Thiên giáo thì khoanh tay bàng quang. Nhưng chẳng ai dám nói rằng trong lòng bọn họ không có toan tính!Tần Bách Xuyên là ân nhân của họ Hoa, đồng thời là cha của Tần Uyển Phụng, Hoa Thiên Hồng mắt nhìn thấy lão lâm hiểm cảnh, thì khi nào không ra tay ứng cứu. Chỉ có điều chàng chưa hiểu quan hệ giữa Tần Bạch Xuyên và bọn người Thông Thiên giáo như thế nào, nhưng lúc này thấy bọn võ sĩ khoanh tay bàng quang thì chỉ nghĩ đến khả năng Tần Bách Xuyên bị đưa vào tròng rồi bán đứng!Nghĩ vậy, chàng quyết định phải nhúng tay vào vạch trần chuyện này, mới được, bèn quay nhìn Thiên Chân Tử cố tình nói lớn - Thiên Chân đạo trưởng, nếu như vật ấy rơi vào tay Hầu đường chủ, thì đại kế tan tành nhỉ?Thiên Chân Tử nghe hỏi thì ngớ người, chưa kịp đáp quả nhiên đã thấy Yến Sơn Nhất Quái sấn tới gần chen vào hỏi ngay - Hoa Thiên Hồng, ngươi nói vật gì chứ, sao nghe như có vẻ rất hệ trọng?Hoa Thiên Hồng vờ làm vẻ bí mật nói - Tại hạ không dám nhiều lời, để tránh họa sát thân, tôn giá muốn biết thì nên hỏi bản thân Thiên Chấn đạo trưởng kia!Yến Sơn Nhất Quái càng hiếu kỳ hơn, lớn tiếng nói - Lão đạo, nói nhanh, bảo bối gì thế hử?Thiên Chân Tử giật mình nghĩ trong đầu “Quái! Chuyện này rất bí mật, làm sao tiểu tử này lại biết chứ?”Lão vốn là tay lịch duyệt giang hồ, trong đầu nghĩ nhanh, giữ thản nhiên cười phá lên chỉ tay nói - Hoa Thiên Hồng, ngươi miệng còn hôi sữa mà đã bày trò ma mãnh, định khơi phong tác lãng, chẳng lẽ ngươi nghĩ Thông Thiên giáo không có ai sao?Hoa Thiên Hồng đôi nhãn châu đảo nhanh, cố cười thần bí nói tiếp - Thông Thiên giáo khí thế ngạo tục, coi thiên hạ này như cỏ rác, cho nên mới ngỡ Nhậm Huyền và Bạch Tiêu Thiên đều là kẻ mắt mù tai điếc!?Yến Sơn Nhất Quái nghe chàng nói mấy câu úp úp mở mở thì lòng càng hoài nghi vô cùng, bất giác trong đầu liên tưởng đến một vật quan trọng, gằn giọng - Lão đạo ngươi chờ đó, lát nữa ta sẽ tính sổ với ngươi!Nói dứt lời, tung vọt người như đại bàng triển dực bổ tới tấn công vào Tần Bách Xuyên miệng quát lớn - Lão quỷ, nếu như giữ thanh Kim kiếm thì nhanh trao cho lão phu!Lão hán võ công xem ra tinh thâm hơn Tần Bách Xuyên một bực, lúc này thấy Tần Bách Xuyên bị tập kích thì “hừ” một tiếng, cả người thoát nhanh ra khỏi vòng vây của bọn người Thần Kỳ bang, tay phát chưởng nghênh thế công tới Yến Sơn Nhất này khinh công thân pháp hoàn toàn giống với thân pháp kỳ ảo mà Tần Bách Xuyên sử dụng nhưng xem chừng còn tinh diệu hơn Sơn Nhất Quái tiếp một chưởng của đối phương, người nhào ra ngoài trầm giọng thét lớn một tiếng. Xuất trảo như năm móc câu bổ ngược lại tấn công vào Tần Bách Xuyên, rõ ràng mục tiêu chính của lão ta là nhiên một cỗ kình lực khác từ bên hông thốc tới, cao thủ nghe tiếng kình phong biết công phu. Tiếng kình rít lên trảo chẳng thành trảo, chưởng chẳng thành chưởng, biết ngay chính là Phiên Thiên Thủ của Hầu Gia Sơn Nhất Quái cười gằn một tiếng hét lớn - Con khỉ họ Hầu, người khá lắm...Trong tiếng nói, thân hình đã lách nhanh ra ngoài tránh đòn, đồng thời hóa chưởng thành trảo ngoắc lại phản nói, Phiên Thiên Thần Thủ Hầu Gia Hiên đứng ngoài đối chiến, nhưng tai cũng nghe được câu chuyện giữa bọn Hoa Thiên Hồng, trong đầu lão cũng nghĩ đến thanh Kim kiếm, cho nên khi nào chịu để Yến Sơn Nhất Quái đắc thủ. Bởi vậy mới không ngại quy luật giang hồ mà ra tay tập hậu Yến Sơn Nhất này đối phương thoát chiêu phản đòn, Hầu Gia Hiên cũng liền biến chiêu Tiên Sách Triền Long hóa ta ra tay, lập tức ba trong tám tay Thượng Tòa hộ pháp tách ra trực chiến tấn công Yến Sơn Nhất Quái, như thế cục diện phía Tần Bách Xuyên nhẹ đi, lão ta tợ như mãnh hổ xuất lâm, song chưởng thi triển Kim Sa chưởng đánh ồ Thiên Hồng nhìn thấy cục diện đã trở thành hỗn chiến giữa ba bè bảy phái, trong lòng tính nhanh “Hỗn chiến thế này cát hung thế nào khó mà biết nhưng cần nhất khử được Yến Sơn Nhất Quái thì ta mới dễ tiến thủ!”Nghĩ rồi, di chuyển ánh mắt nhìn Thiên Chân Tử, chẳng ngờ vừa lúc ấy ánh mắt lão đạo cũng nhìn chàng, hai người cười nhẹ tợ hồ như thấu hiểu ý nhau, cùng chung một chủ đang đọc truyện tại Trang chủ Mục lục Tác giả Vô Danh Hào môn nhất kiếm Hào môn nhất kiếm - Hồi 21 Cố cựu tình thâm Ngày đăng 27-09-2013 Tổng cộng 55 hồi Đánh giá với 709864 lượt xem Chẳng ngờ Hoa Vân nhanh như cắt vung tay chộp cổ hắn ấn đầu quật lại gằn giọng - Con lừa! Thiếu gia hỏi ngươi nghe không hử? Gã đạo sĩ “Ai da!” một tiếng quay người lại đứng chẳng ra đứng, quỳ chẳng ra quỳ mặt nhăn nhó đau đớn nói - Nhị vị... vừa hỏi gì ạ? Hoa Thiên Hồng trầm giọng gặn hỏi lại - Ta hỏi ngươi Trung Nguyên quán này do ai trụ trì, sao không thấy ra mặt? Gã đạo sĩ nghe hỏi thì bình tĩnh lại, giữ giọng cao ngạo nói - Chủ trì bổn quán chính là Trung đàn chủ của Thông Thiên giáo, pháp hiệu Huyền Linh chân nhân danh chấn giang hồ. Hoa Vân tức giận thét cắt ngang - Chớ lảm nhảm lắm mồm, hắn đâu? Đột nhiên nghe bên kia một tiếng rú thảm kinh tâm động phách, quay đầu nhìn mới một gã đạo sĩ bị Bành Bái dùng sợi xích đánh văng kiếm rồi quất nguyên cả sợi xích vào mặt, khiến mặt hắn máu lẫn thịt bầy nhầy lăn trên đất chết tốt. Hai gã đạo sĩ còn lại ứng cứu không kịp, người lại Bành Bái đắc thủ thì càng phấn chấn cất tiếng cười dài như cuồng, sợi xích trong tay bết máu cứ múa lên nghe rợn người. Hai gã đạo sĩ nhìn thấy cái chết đồng bọn thì rung động tâm can, hồn tiêu phách tán, kiếm trong tay đã chẳng còn chiêu thức thứ lớp, bị sợi xích trong tay Bành Bái rít lên đến quýnh tay quýnh chân vừa đánh vừa chạy. Hoa Thiên Hồng vốn định ngăn cản, nhưng lại nghĩ Thông Thiên giáo là tà giáo trước giờ hành ác tác ngược gây tội ngất trời. Bành Bái vì bị giam cầm làm nhục nên phẫn khí dâng cao, giờ ra được như con mãnh hổ sổng chuồng, cứ mặc cho hắn tung hoàng hả hận. Nghĩ rồi chàng quay lại nhìn gã đạo sĩ nói - Ngươi nhìn thấy đồng bọn ngươi mệnh vận ra sao rồi chứ? Nhanh nói đi, Huyền Linh đạo nhân ở đâu? Gã đạo sĩ giờ nhìn thêm một cái chết tàn khốc của đồng bọn thì hồn tiêu phách tán, nghe hỏi lại run giọng đáp - Giáo chủ truyền pháp dụ xuống triệu hồi giáo chúng, Quán chủ hồi hôm qua đã xuất lĩnh môn chúng về Lâm An. Hoa Vân nghe thì liền nói - Xem tình hình này thì chuyện Phong Vân hội hưng sư Nam chinh đã bị Thông Thiên giáo nắm tin. Hoa Thiên Hồng gật đầu nói - Đương nhiên, Thông Thiên giáo chẳng phải là tổ chức hữu danh vô thực. Lại thêm hai tiếng rú thảm xé tai vang lên, ngoái đâu nhìn đã nhận ra Bành Bái thanh toán xong hai tên đạo sĩ còn lại, tên nào cũng vỡ đầu vỡ óc bạo tử. Bành Bái cũng không quay người lại, phóng chân chạy nhanh vào trong hội quán, Hoa Thiên Hồng đầu mày kiếm nhíu lại thầm nghĩ “Xem ra hắn con chưa hả hận hay sao?” Chàng quay hỏi gã đạo sĩ - Bên trong còn ai không? Gã đạo sĩ run giọng đáp - Chỉ còn hai đạo đồng. - Nội quán có bố trí cơ quan mai phục không? Gã đạo sĩ lắc đầu đáp - Không! Hoa Thiên Hồng nhìn thấy mặt hắn không còn chút sắc huyết, biết hắn đã sợ đến khiếp hồn, trong lòng bất giác cũng mềm lại nói - Nhanh rời xa khỏi nơi này, sửa lỗi làm người lương thiện. Nếu không lần sau ta bắt gặp lại thì ngươi khó toàn mạng như hôm nay! Gã đạo sĩ trẻ gật đầu vâng dạ lia lịa, Hoa Vân thấy vậy buông tay ra, gã đạo sĩ được tha như sống lại trong cõi chết hớt hải phóng chân chạy một mạch ra ngoài đạo quán biết mất tăm. Hoa Thiên Hồng quay đầu nói với Hoa Vân - Chúng ta nhanh vào trong xem, Bành Bái hành động ít suy nghĩ rất dễ gây họa lớn. Chàng nói chưa dứt câu, đột nhiên từ trong nội quán nghe có tiếng khốc, tiếng la hét ầm ĩ, rồi tiếp đó một đoàn nam nữ thanh niên áo quần thốc thết ùn ùn từ trong chạy ra nhiều phải đến bảy tám mươi người. Đám thanh niên nam nữ tiều tụy phờ phạc, trong đó nhìn cũng nhận ra không ít thiếu nữ xinh đẹp, nhưng thần thái hoảng hốt thất thần trông đến tội nghiệp. Một điều có thể nhận thấy rõ bọn họ đều là những người dân thường không biết võ công, khi này vừa đùn nhau chạy ra vừa kêu khóc í ới. Hoa Vân là người lịch duyệt giang hồ, chỉ nhìn qua đám nam thanh nữ tú ở độ tuổi thanh xuân bị giam cầm trong nội quán này thì đã hiểu ra chuyện gì. Nhìn cả bọn nháo nhào chạy loạn xạ chẳng biết lối ra, lão liền lớn tiếng nói - Chớ nên chạy bậy, theo ta ra hướng này! Hoa Thiên Hồng ban đầu ngớ người chưa hiểu ra chuyện gì, nhưng rồi cũng nhận ra vấn đề, tự nhiên thấy giận bọn tặc đạo Thông Thiên giáo. Chàng chợt nghĩ đến một điều liền nói - Lão Vân, ngươi nhanh vào trong xem chúng có tiền vàng gì thì lấy ra phân phát cho những người này làm kế sinh nhai. Hoa Vân nghe vậy liền thét lớn - Tất cả đứng yên đây chờ ta! Nói rồi lão phóng người nhanh vào trong, chợt nhìn thấy nội quán ánh lửa cháy bừng lên, Bành Bái chính đang ra sức phóng hỏa. Hoa Thiên Hồng đứng ngoài nhìn thấy lửa cháy biết Bành Bái định hủy toàn bộ đạo quán này, định chạy vào xem sao. Bỗng thấy Bành Bái từ trong phòng ào ra lao về hướng dãy lầu viên khác, chàng gọi lớn - Bành đại ca... Bành Bái như chẳng nghe tiếng chàng cứ cắm đầu chạy, chốc lát khuất dạng Hoa Thiên Hồng thầm nghĩ “Ở đây cũng chẳng còn tên cao thủ nào đáng ngại, mặc hắn làm gì thì làm!” Lúc này tòa lầu viện cháy từ dưới lên ánh lửa rừng rực, chợt thấy bóng Hoa Vân thò ra trên tầng lầu thứ hai gọi lớn - Thiếu chủ, tiếp lấy! “Vèo vèo” hai chiếc bao lớn từ trên bay xuống, Hoa Thiên Hồng tiếp lấy mở ra xem mới thấy đầy cả châu báo và tiền vàng, chàng liền mở ra phân phát hết cho tất cả mọi người. Hoa Vân từ trên nhảy xuống lớn tiếng quát - Chớ nên khóc la, chớ nên chen lấn! Lúc này trong Trung Nguyên quán nhiều nơi đã bốc cháy, thế lửa hiệp nhau càng lúc càng mạnh. Hoa Vân nghiến răng nói - Bọn tặc đạo không tội ác nào không làm, tiểu tử này chịu nhiều thống hận mới ra tay tận tuyệt như vậy! - Bành đại ca khí dũng ngất trời, giận mà hủy đạo quán này cũng là trừ hại cho thương sinh. Hoa Vân quét mắt nhìn đám người vừa được Bành Bái giải cứu nói - Tặc đạo chú trọng thuật tăng bổ âm dương, bắt những nam thanh nữ tú này hành tội, đạo quán của chúng khắp nơi đều là như thế. Hoa Thiên Hồng đanh giọng nói - Xem ra Thông Thiên giáo tác ác hành ngược còn hơn cả Phong Vân hội và Thần Kỳ bang! Bấy giờ phân phát xong của cải cho bọn thường dân, hai người liền dẫn bọn họ ra ngoài theo lối cửa sau rồi để cho bọn họ tự tìm đường mà chạy. Đám lương dân bái lạy tạ ân rối rít, Hoa Thiên Hồng khoát tay nói lớn - Các vị không phải là người trong giang hồ võ lâm, tốt nhất nhanh tìm đường trở lại quê quán sinh sống, chớ chậm trễ ở lại đây mà nguy! Khi đám nam nữ thường dân chạy hết rồi, trong đạo quán tình thế đại loạn. Toàn thành nhân thấy lửa cháy trong Trung Nguyên quán nên đều kéo đến xem, thiện nam tín nữ của đạo quán tìm cách cứu hỏa, nhưng thế lửa cháy rất mạnh cuối cùng chẳng cứu vãn gì nổi. Bọn Hoa Thiên Hồng chủ bộc được đưa đám người kia chạy rồi bèn trở vào định tìm Bành Bái, chẳng ngờ vừa trở vào nội viện đột nhiên bóng người loáng thoáng lướt tới song phương chạm mặt nhau bất ngờ đều khựng người. Nguyên bốn bóng người xuất hiện bất ngờ chạm đầu với bọn chủ bộc Hoa Thiên Hồng chính là Ngũ Âm chân nhân, Thanh Hư Tứ, Hồng Diệp đạo trưởng và Ngọc Đỉnh phu nhân. Bọn họ vốn sau khi chủ bộc Hoa Thiên Hồng theo chân người Phong Vân hội đi Lâm An, thì cả bọn liền ngầm trong bám theo. Khi vừa đến đây thì chợt thấy hướng Trung Nguyên quán có lửa bốc cháy biết đã xảy ra chuyện mới liền kéo nhau đến đây. Hồng Diệp đạo trưởng nhìn thấy Hoa Thiên Hồng thì lửa giận lúc trước dâng lên, cất tiếng cười gằn nói - Có phải ngươi phóng hỏa hủy Trung Nguyên quán không? Hoa Thiên Hồng cười nhạt nói - Đúng thì sao? Ngọc Đỉnh phu nhân cười điềm nhiên nói - Ngươi nói bậy gì chứ? Cả một toàn đạo quán nguy nga thế này cớ gì lại hủy đi? Ngọc Đỉnh phu nhân con người kín đáo đến khó hiểu, tợ hồ như trời sụt đất lở dưới chân vẫn không khiến nét mặt bà ta thay sắc đổi nét. Hoa Thiên Hồng đanh giọng nói - Trong đạo quán này giam cầm vô số nam nữ lương dân, làm chuyện hoen ố thần linh, tiểu đệ nhìn không quen mắt nên mới phóng hỏa hủy nó, thư thư thấy sao chứ? Ngọc Đỉnh phu nhân cười như không chuyện gì xảy ra nói - Chớ nên nói ngang với thư thư, ta dám đánh cuộc đạo quán này quyết không phải do ngươi phóng hỏa! Chợt nghe Ngũ Âm chân nhân lên tiếng nói - Hoa huynh đệ, ngươi ta cũng có duyên gặp nhau đôi lần, bần đạo nguyện nghe một lời đáp thực đạo quán này bị người nào thiêu hủy? Hoa Vân nhìn thấy thiếu chủ đứng ra gánh nhận chuyện này thì trong lòng không vui, nhân lúc ấy chen vào nói một câu - Chúng ta không khi nào bán đứng bằng hữu, các ngươi muốn tìm người phóng hỏa thì cứ tự đi mà tìm! Chỉ một câu này cũng đủ nói lên chuyện này không phải do họ làm. Ngọc Đỉnh phu nhân cười lên ha hả nói - Các vị đạo huynh, phóng hỏa thiêu đạo quán còn không phải người của Phong Vân hội ra tay thì còn ai vào đây? Chúng ta nhanh đi lục soát chung quanh có thể nhận ra được ít nhiều manh mối! Hoa Thiên Hồng thầm nghĩ “Bành Bái không thể là địch thủ của mấy nhân vật này, ta đã đáp lời Chu tiền bối bảo hộ hắn ta, lẽ nào không làm đến cùng?” Nghĩ rồi chàng lớn tiếng nói - Thư thư như tìm được người phóng hỏa thì làm gì chứ? Ngọc Đỉnh phu nhân đầu mày liễu nhíu lại giọng đanh lại nói - Ngốc tử, Nhậm Huyền đâu phải là người dễ giao du, ngươi sao nhất định đứng cùng phía hắn chứ? Hoa Thiên Hồng cười đáp - Không dám nói dối thư thư, phóng hỏa hủy quán không phải là Nhậm Huyền. - Ha ha ha... đương nhiên là không, Nhậm Huyền thân đứng đầu một phái, khi nào lại tự thân làm chuyện này. Chư vị đạo huynh, chúng ta đi! Hồng Diệp đạo trưởng gặp lại Hoa Thiên Hồng thì lòng ghen đố đã dâng lên tận đầu, giờ thấy Hoa Thiên Hồng trước sau vẫn ái hộ chàng thì lửa giận càng dâng cao liền sấn tới chỉ tay thét lớn - Hoa Thiên Hồng, ngươi đáp thực đi! Có phải chính ngươi phóng hỏa không? Hoa Thiên Hồng nộ khí khởi trong lòng cười mỉa nói - Ta đã nói qua, người phóng hỏa chính là Hoa mỗ, ngươi điếc hay sao mà không nghe chứ? Hôm trước chính Hồng Diệp đạo trưởng mắng chàng câu này, giờ chàng nhân cơ trả đũa. Hồng Diệp đạo trưởng cười gằn nói - Ba vị đạo hữu, tiểu tử họ Hoa cuồng ngạo tác ngược, bần đạo hôm nay quyết lấy mạng hắn mới thôi! Lão nhân trong lòng căm tức Hoa Thiên Hồng nên đã quyết động thủ với chàng mới chịu. Lúc này tuy trong lòng bán tín bán nghi chuyện Hoa Thiên Hồng dám nhận phóng hỏa, nhưng chỉ cần vin vào một câu này cũng đủ để lão có cớ ra tay. Nói rồi thét lớn một tiếng, cả người nhào tới vung chưởng đánh vào ngực chàng. Ngọc Đỉnh phu nhân hơi sững người, nhưng chợt nghĩ đến công lực Hoa Thiên Hồng phi phàm nên mới không còn lo. Hoa Vân đứng bên cạnh chàng thấy thế không đợi chàng kịp ra tay đã vận Thiếu Dương cương khí vào hữu chưởng sấn tới nghênh tiếp, miệng quát lớn - Tặc đạo vô lễ. Xéo! Chỉ nghe “bình” một tiếng dữ dội, cả người Hồng Diệp đạo trưởng băng lùi sau cả trượng miệng rỉ máu tươi đủ thấy thương thế không nhẹ. Ngược lại Hoa Vân bình chân như vạc khiến bọn người Thông Thiên giáo còn lại thất sắc. Trong đạo quán lửa cháy hừng hực càng lúc càng dữ dội, khắp bốn hướng chỉ thấy là lửa. Hoa Vân đẩy chưởng đánh lùi Hồng Diệp đạo trưởng xong liền nói - Thiếu chủ, lửa cháy bít lối ra rồi, chúng ta nhanh rời khỏi đây! Hoa Thiên Hồng biết chuyện đã không ổn, đưa mắt dò xét Ngọc Đỉnh phu nhân nhưng bà ta vẫn thản nhiên như không. Ngũ Âm chân nhân và Thanh Hư Tử thì trong đầu biết chuyện nội tình có căn cơ khác, lại thấy Ngọc Đỉnh phu nhân không có địch ý với Hoa Thiên Hồng nên chưa ra tay, lúc ấy chỉ đến chăm sóc cho Hồng Diệp đạo trưởng. Ngọc Đỉnh phu nhân nhìn Hoa Thiên Hồng cười nhạt nói - Ngươi gây địa họa thế này, khiến ta không biết ăn nói thế nào với Giáo chủ? Hoa Thiên Hồng mỉm cười nói - Thư thư nếu như có tâm cải ta quy chính, tiểu đệ lập tức lấy mạng Hồng Diệp đạo trưởng, xem như tuyệt lộ hồi sơn của thư thư! Ngọc Đỉnh phu nhân nghe thì đổi sắc cười gằn quát - Ngốc tử! Thế nào gọi là cải tà quy chính hả? Kẻ tốt thế nào vẫn tốt, kẻ xấu thế nào cũng xấu, thư thư ta xưa nay chưa từng làm chuyện gì xấu mặt với thiên hạ! Hoa Thiên Hồng thở dài nói - Thư thư chấp mê bất ngộ, tiểu đệ thâm tình đến đâu cũng khó tương trợ! Nói đến đó, chàng quyết định dứt khoát, quay người ra hiệu cho Hoa Vân nói - Chúng ta đi! Hai người sóng vai phóng chạy ra hướng tiền viện, bỗng thấy một người đứng bên lối đi chính là Bành Bái, Hoa Thiên Hồng vui không tả nắm vội lấy tay hắn kéo chạy luôn thể. Lúc này toàn Trung Nguyên quán đã thành biển lửa, ánh lửa cháy sáng rực như ban ngày. Ba người chạy xuyên qua những dãy đình viện ra đến thành ngoài thì cả người đổ mồ hôi như tắm vì hơi nóng. Đột nhiên có tiếng cười cười lớn hỏi - Hoa lão đệ, vị thư thư của ngươi và ba con lừa kia đâu rồi? Bọn Hoa Thiên Hồng giật mình ngước mắt nhìn mới phát hiện ra trên đầu thành ngoài đạo quán một hàng người đứng sừng sững chính là người của Phong Vân hội. Trong đó ngoài Nhậm Huyền, Tra Thanh, Tả Văn Khôi ra còn có thêm bốn mươi tay trong “Kim đao thân vệ” ánh đao loang loáng rợp cả không gian khí thế vô cùng. Hoa Thiên Hồng chỉ hơi kinh ngạc, song chẳng hề hoảng sợ, chân vẫn không dừng lại cứ phóng chạy tới rồi nhún mình lên hướng Nhậm Huyền. Hoa Vân chạy kề ngay sau Hoa Thiên Hồng, hai tay ngầm vận Thiếu Dương cương khí, chỉ cần Nhậm Huyền trở mặt là lão ra tay ngay. Nhậm Huyền cười kha khả, đứng né người sang tránh một khoảng trống cho chàng. Hoa Thiên Hồng cùng Bành Bái nhảy người đứng lên đầu bờ tường mới dừng chân lại, quay đầu nhìn cũng đã thấy Thanh Hư Tử hai tay ôm ngang người Hồng Diệp đạo trưởng, Ngọc Đỉnh phu nhân và Ngũ Âm chân nhân thì chạy hai bên hộ tống. Nhận Huyền đảo nhanh mắt nhìn bọn người Thông Thiên giáo thoáng hiện nụ cười đắc ý nói - Hoa lão đệ, đã không làm thì thôi, làm thì làm cho đáo để. Chúng ta lưu chân bọn người này lại đây chứ? Đột nhiên nghe bốn mươi tay đại hán “Kim đao thân vệ” đồng thanh thét lớn - Đứng lại! Ngũ Âm chân nhân lên tiếng hỏi trước - Nhậm đương gia định làm gì đây? Nhậm Huyền ngửa cổ cười nhạt nói - Oan gia hẹp lộ, lão phu đương nhiên muốn giữ người! Nói rồi lão đưa mắt nhìn Hoa Thiên Hồng hỏi lại lần nữa - Hoa lão đệ ý thế nào? Hoa Thiên Hồng ngửa mặt cười ha hả, trong lòng thầm nghĩ “Cứ để lão ta ra tay diệt hết lũ yêu đạo thì cũng là chuyện hay, chỉ ngại một điều chính là vị thư thư khó hiểu này...” Một câu hỏi dồn của Nhậm Huyền khiến bao nhiêu ánh mắt đều tập trung vào người chàng. Hoa Thiên Hồng tính nhanh trong đầu rồi đáp - Chuyện Phong Vân hội và Thông Thiên giáo khúc mắc với nhau, tại hạ không nhúng tay vào, Nhậm đương gia như muốn giữ người thì cứ tự nhiên hành động! Trong khi nói chàng cố tình đánh mắt ra hiệu cho Ngọc Đỉnh phu nhân, thị ý bà ta có thể đột vây theo mình. Ngọc Đỉnh phu nhân trí tuệ tinh anh nhìn thì hiểu nhưng đổi giọng lạnh lùng nói - Tiểu quỷ đầu, đại trượng phu dám làm dám chịu. Ngươi có can đảm thì đứng ra bảo hộ thư thư, bằng không thì chớ nhúng vào, ta không cần lén lút hành động! Hoa Thiên Hồng đỏ mặt khựng người, chốc lát nghiêm mặt nói - Tiểu đệ xưa nay không kể đến danh dự cá nhân, chẳng lộ anh hùng cũng không làm hảo hán. Tiểu đệ bảo hộ thư thư khỏi đây cũng được, nhưng chỉ mong thư thư tự trọng mình, không phụ tấm lòng tiểu đệ! Ngọc Đỉnh phu nhân cười nhạt hỏi lại - Giả như thư thư chấp mê bất ngộ, nhất định xuất lực vì Thông Thiên giáo thì sao? Hoa Thiên Hồng chau mày kiếm phát uy giọng khẳng khái nói - Chỉ sợ người lấy mạng thư thư chính là tiểu đệ! - Ngươi dám! Ngọc Đỉnh phu nhân ré giọng lên tức tối, đánh mắt cho Ngũ Âm chân nhân chuẩn bị đột vây. Nhậm Huyền đột nhiên lên tiếng - Hãy chậm! Hoa lão đệ, vị thư thư của ngươi đi rồi, chẳng hóa ra Trung Nguyên quán là do người Phong Vân hội thiêu hủy? - Ha ha... Phong Vân hội và Thông Thiên giáo đã thành thế đối địch ra mặt, chuyện nhỏ này há đáng để Nhậm đương gia bận lòng! Chợt nghe Bành Bái cất tiếng ồm ồm như chuông vỡ nói - Chính ta hủy Trung Nguyên quán, kẻ nào không phục thì tìm Bành Bái ta nói chuyện. Mọi người đưa mắt nhìn gã đại hán cao lớn thô lỗ áo quần bết đất, trên cổ còn y nguyên cả sợi xích to tướng thì bất giác đều phì cười. Bành Bái tính tình nóng nảy, thấy mọi người nhìn mình cười giễu thì tức giận gầm lên như sấm - Muốn cười thì cười cho lớn, có giỏi thì bước ra ngoài! Hoa Thiên Hồng biết võ công Bành Bái không cao cường lắm, chỉ có thể đơn đấu độc chiến với một vài tên trong “Kim đao thân vệ” sợ hắn gây sự phiền hà mới nắm tay kéo lại cắt ngang - Bành đại ca, chỉ là chuyện nhỏ, chớ để tâm! Rồi chàng quay nhìn người Thông Thiên giáo nói tiếp - Ngũ Âm chân nhân, xin chuyển cáo một lời với quý Giáo chủ, chuyện này tại hạ chịu trách nhiệm! Ngũ Âm chân nhân gật đầu đáp - Bần đạo nhớ! Hoa Thiên Hồng lại chuyển ánh mắt nhìn Nhậm Huyền xem lão ta xử trí thế nào tiếp. Nhậm Huyền trong đầu lại nghĩ chuyện này chính Hoa Thiên Hồng ba mặt bảy lời gánh chịu, cứ để bọn người này về bẩm báo lại thì tiểu tử họ Hoa hết đường sống! Nghĩ rồi cảm thấy đắc chí cười ha hả nói - Nhậm mỗ là người thế nào chứ, trước khi chưa giáp mặt Thiên Ất giáo chủ, quyết không so đo với đám tay chân của lão ta! Hoa Thiên Hồng thấy lão ta nhân cớ đề cao mình thì cười thầm trong bụng, quay đầu nhìn Ngọc Đỉnh phu nhân nói - Thư thư bảo trọng, chúng ta hội ngộ tại Lâm An! Ngọc Đỉnh phu nhân cười nhạt nói - Chỉ sợ ngươi sống không tới được Lâm An thì đã trúng tên ngầm của Nhậm đương gia rồi! Bát Bích Tu La Tra Thanh trong lòng cay cú căm hận bà ta và Hoa Thiên Hồng chẳng kém gì nhau, lúc ấy gằn giọng nói - Phu nhân nhanh sớm về Lâm An, nếu còn lởn vởn trước mắt người Phong Vân hội, chỉ sợ tên ngầm phát động đối với phu nhân trước tiên! Ngọc Đỉnh phu nhân cất tiếng cười ngặt nghẽo rồi phất tay ra hiệu cho Ngũ Âm chân nhân, đoạn tự mình phóng đi trước vượt ra ngoài ngang qua nơi Hoa Thiên Hồng đứng. Hoa Thiên Hồng đưa mắt nhìn thấy Hồng Diệp đạo trưởng trong tay Thanh Hư Tử khóe miệng còn rỉ máu, mặt trắng như tờ giấy thì thầm nghĩ “Thiếu Dương cương khí quả lợi hại, ta cần phải luyện mới được!” Nhậm Huyền thấy người Thông Thiên giáo đi rồi, khoát tay nói - Hoa lão đệ, chúng ta về khách điếm rồi nói chuyện! Hoa Thiên Hồng gật đầu, cả bọn kéo nhau trở lại khách điếm. Hoa Thiên Hồng nắm tay Bành Bái đi sau cùng, vừa đi vừa hỏi - Nghe nói Bành đại ca vốn không nhà cửa thân bằng quyến thuộc, nếu vậy chúng ta kết bạn đồng hành bôn tẩu giang hồ thấy thế nào? Bành Bái ngớ người nói - Bản lĩnh ngươi lớn, bản lĩnh ta nhỏ, làm sao có thể đi cùng nhau? - Ha! Bằng hữu lấy nghĩa tương giao, chỉ cần chí đồng đạo hợp, quan hệ gì đến võ công cao hay thấp! Bành Bái lắc đầu nói - Ta bản lĩnh thì nhỏ mà tính khí thì hùng đại, đi cùng ngươi nhất định gây họa cho ngươi thêm mà thôi. Hoa Thiên Hồng thầm nghĩ “Con người này tự biết mình không phải ngu xuẩn, chỉ có tính bộc trực nóng nảy, chung quy là người còn hiểu biết”. Nghĩ vậy tự nhiên có hảo cảm với hắn, lại nghĩ đến năm xưa phụ thân cũng từng kết giao với bằng hữu đạo nghĩa, sao ta lại không thể chứ? Khi ấy nắm chặt tay Bành Bái hơn nói - Bành đại ca, chúng ta đều là hậu nhân của các bậc hào hiệp có thể kết nghĩa Kim Lan, đồng sinh cộng tử gầy dựng sự nghiệp! Bành Bái nhìn chàng bằng ánh mắt xúc động vô cùng, nhưng rồi lại lắc đầu nói - Không được. - Tại sao? - Ta lớn tuổi mà bản lĩnh lại nhỏ, ngươi nhỏ tuổi mà bản lĩnh lại lớn. Một khi kết huynh đệ, ta là huynh, ngươi là đệ, ta không có bản lĩnh bằng người làm sao nói ngươi nghe. Hoa Thiên Hồng thấy Bành Bái nghĩ sao nói vậy, người không nghĩ tinh tế chi tiết chàng nghiêm túc nói - Tiểu đệ đã nói bằng hữu lấy tình cảm tương giao, chỉ cần sống trung nghĩa với nhau một lòng một dạ không kể đến võ công thế nào! Bành Bái vẫn lắc đầu nói - Ta nói bản lĩnh, không nói đến võ công! Hoa Thiên Hồng ngạc nhiên hỏi - Bành đại ca nói như vậy nghĩa là sao? Bành Bái tợ hồ như không biết dùng lời thế nào để giải thích, trầm ngâm một lúc mới nói - Ngươi còn nhỏ tuổi, võ công cũng không thể gọi là xuất chúng tuyệt thế, vậy mà người Phong Vân hội đối với ngươi chẳng dám coi thường, người Thông Thiên giáo thì lại coi bộ sợ ngươi. Theo ta thấy thì đó mới chính là bản lĩnh! Hoa Thiên Hồng chợt hiểu nghĩ “Muốn người ta phục đâu hoàn toàn bằng vào võ công!” Nghĩ vậy bèn nói - Thì ra là chuyện này, tiểu đệ nhân có lão Vân luôn đi bên cạnh cho nên bọn chúng mới không dám động đến! Chàng chỉ đáp vậy cho qua, kỳ thực thế nào thì Bành Bái cũng chẳng thể hiểu được nội tình. Vừa đi vừa nói chuyện một lúc thì đã về đến khách điếm. Hoa Thiên Hồng nói - Bành đại ca, chuyện kết kim bằng gác lại, trước mắt ở cùng tiểu đệ hàn huyên một lúc được chứ? Bành Bái gật đầu nói - Đương nhiên, nếu ngươi khiếm khí thì ta đi thôi! Hoa Thiên Hồng cười ha hả, ba người vào phòng, cả buổi vật lộn trong biển lửa nóng rát người, Hoa Thiên Hồng nắm lấy ngay bình trà rót ra chén mời - Bành đại ca, xin mời dùng chén trà! Bành Bái trong người nóng bức, gặp chén trà lạnh giải khát thì cực tuyệt. Lúc ấy chẳng chút khách khí nắm chén trà lên ngửa cổ uống cực một hơi hết sạch. Hoa Thiên Hồng ngược lại vừa nhắp một ngụm trà trong miệng cảm thấy vị đắng khác thường thì giật mình, thoạt trông đã thấy Bành Bái nắm bình rót chén thứ hai định uống chàng vội đưa tay cản lại Trong phòng khách điếm vốn chỉ chuẩn bị hai chén trà, Hoa Vân định đi lấy thêm cái nữa, chợt nhận ra vẻ khác thường trên mặt Hoa Thiên Hồng buột miệng hỏi - Thiếu chủ, trà không hợp khẩu vị sao? Hoa Thiên Hồng mỉm cười nói - Cũng khá! Ngươi nhanh đến chỗ Nhậm đương gia bảo là trong lúc khát nên uống mấy chén suýt hoại cả dạ dày, phiền lão ta trao cho hai viên giải dược. Hoa Vân đầu mày nhíu lại nói - Dược vật của Nhậm Huyền làm sao có thể tin tưởng uống được, hay là để lão bộc đi tìm một vị lang y... - Không cần! Sao có thể bỏ gần cầu xa, ngươi nhanh đến Nhậm đương gia là được. Hoa Vân tức mình, nhưng chỉ biết lắc đầu thở dài đi ra khỏi phòng. Hoa Thiên Hồng ngưng mắt nhìn vào trong chén trà không phát hiện ra gì khác lạ, lại nhìn Bành Bái vẫn bình thường không có biểu hiện gì trúng độc, nắm nấy chén trà của gã nếm thử thì vị chát đắng đến khó chịu không thể nuốt xuống cổ. Bành Bái thô kệch nhưng không đến nỗi ngu ngốc, nhìn thì đã hiểu chuyện gì tức giận nói - Chẳng lẽ Nhậm Huyền dám đánh độc trong bình trà này? - Bành đại ca thấy vị trà thế nào? - Trà vẫn là trà, không có mùi vị gì khác lạ! Hoa Thiên Hồng thầm hiểu chàng vì trong người tiềm ẩn Đan Hỏa Độc Liên, bách độc bất xâm, cho nên chỉ cần ăn uống có độc vào miệng là sinh ra vị khác thằng ngay Lúc ấy nắm bình tra lên xem xét rồi dùng miệng ngậm vòi bình trà hút một hơi, thấy vị trà ngọt chát bình thường thì đã hiểu ra độc dược được bôi sẵn trên hai chiếc chén. Vừa lúc này Hoa Vân đã quay trở lại trong tay nắm hai viên dược hoàn bọc sáp trao cho chàng nói - Thiếu chủ, hai viên giải dược này không khác gì viên giải dược mà Tần Ngọc Long đã uống. Hoa Thiên Hồng trong lòng cười thầm nghĩ “Lần này ta nhìn ra độc kế của hắn, khiến hắn phải khiếp mà không còn dám bày trò quỷ!” Tuy nghĩ vậy nhưng chàng cũng cẩn thận sợ Nhậm Huyền bày kế thi độc liên hoàn nên liền bóc ra một viên cho vào miệng cắn một miếng nhỏ nhai thử. Khi ấy mùi thảo dược thơm thơm xông lên mới yên tâm trao viên còn lại cho Bành Bái nói - Bành đại ca phục viên giải dược này đi! Bành Bái tiếp lấy viên thuốc giải, vội nhai nuốt, rồi buông tiếng tức giận chửi - Mẹ kiếp tên sất phu Nhậm Huyền chỉ thẹn danh kẻ đứng đầu đại bang phái! Hoa Vân tỏ ra lo lắng nói - Thiếu chủ, giáo ngay dễ tránh tên lén khó lường, hay là chúng ta tách khỏi bọn Nhậm Huyền thì tốt hơn? Hoa Thiên Hồng trầm ngâm suy nghĩ rồi lắc đầu nói - Đồng hành với Nhậm Huyền chúng ta chỉ phòng một mình hắn. Nhưng nếu tách ra thì chúng ta phải phòng người Thông Thiên giáo... Bành Bái đôi mày sâu róm hoành ngang như hình chữ nhất, gằn giọng rít lên - Hoa huynh đệ nói không sai, Bành Bái sẽ dắt ngựa tháp tung ngươi. Lão tặc Nhậm Huyền còn giở trò lần nữa thì để xem Bành Bái ta! Tiếng nghiến răng trèo trẹo của Bành Bái chừng như cả khách điếm đều nghe thấy. Hồi trước ở đây Hồi sau Anh em cùng cài Pi Network đào tiền ảo nhé, nhập mã mời "kiemhieptruyen" lấy ngay 1 Pi. Trước khi thanh toán tiền mua hàng thì nhấn hộ dùm mình link nầy nhé shopee ở đây còn lazada ở đây.

truyen hao mon nhat kiem